Tiêu Đạt Mẫn sáng sớm đã đi khỏi nhà, đêm qua cơ bản Thiệu Đồng Bản cũng không quay về nhà, việc cậu đi sớm hay muộn cũng chẳng ai quan tâm cả.
Việc lần này rất quan trọng, cậu lên xe riêng của mình tìm tới một nơi thật xa thật xa mà cả tháng qua chưa quay lại. Ở vùng ngoại ô tại bìa rừng có căn nhà bằng gỗ bên cạnh cây đại thụ, vị pháp sư ngụ ở bên trong đó ẩn ẩn hiện hiện trong làn khói dày đặc đang khấn nguyện điều gì. Trang phục không khác gì mấy bộ phim cổ trang là mấy, có khi còn tinh xảo có cảm giác giống hơn trên phim nữa.
Cậu tự động mở cửa ngồi xuống đối diện ông nói "Xin chào đại sư, lâu rồi không gặp!"
Ông khẽ chau mày, đôi mắt vẫn nhắm nghiền lại môi lẩm bẩm đọc chú, để cho cậu chờ thật lâu thật lâu sau đó mới mở mắt ra quan sát, ông nhìn thấy một túi giấy đặt trên bàn, dường như đã cảm thấy có điểm khó chịu, lửa giận từ đâu bốc lên "Đem tiền của cậu quay về!" ông nghĩ mình làm việc này cũng không phải quá phụ thuộc vào tiền bạc.
Tiêu Đạt Mẫn giật mình, tại sao ông ta lại nói vậy, lẽ nào cậu đã làm gì sai sao?
"Đại sư, tại sao ông lại nói vậy? Tôi có làm gì sai sao?"
Điền Tá Thực nhếch môi, nhắm mắt lại lẩm bẩm vài câu chú sau đó đứng dậy quay lưng về phía cậu "Sống sai!" (*sống sai thiệt *)
Tiêu Đạt Mẫn chau mày "Là thế nào?"
Người kia quay lưng, thoắt cái đã biến thành nam tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-dao/1006747/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.