(Dành cho tất cả mọi người, những người đã cùng tuôi đi từ lúc mới bắt đầu tới bây giờ, cảm ơn vì đã cho tuôi những lời động viên để tiếp tục viết lên đam mê của tuôi. Cảm ơn vì đã dành cho tuôi một cơ hội!)
Đặt điện thoại lên bàn, Đường Vân Thanh mỉm cười với chính mình ngoảnh mặt nhìn tới bức tường cũ kỹ bên cạnh giường ngủ, trên đó có lưu giữ những nét vẽ nguệch ngoạc của Thiệu Đồng Bản lúc trước.
Khóe mắt y ửng đỏ, sóng mũi cay xè, đôi bờ vai vô thức run rẩy. Y hoảng sợ, y thương tâm cho bản thân mình, nhìn mình trong gương y không còn nhận ra mình nữa, mắt thâm quầng gương mặt hốc hác làn da cũng đen hơn hẳn.
Chỉ một lúc sau, tiếng cười khúc khích vang lên, Đường Vân Thanh mất hết khí lực ngã khụy xuống đất, y mệt mỏi không muốn nghĩ nữa. Nhắm mắt lại ngủ một giấc giường cũng không thèm lên, ở ngay mặt đất chìm vào giấc ngủ.
Thiệu Đồng Bản cùng với người tình mới vẫn cứ ân ân ái ái, hắn không biết mình nghĩ tới chuyện gì, chỉ là mãi không thể chú tâm, cảm giác cực kỳ bất an.
Nửa đêm bỗng khẽ mở mắt nhìn người trong lòng, hắn thở dài. Không phải là y, mùi hương hoa nhài tự nhiên thoang thoảng đã không còn nữa, đôi mắt to tròn màu hổ phách vừa đáng thương vừa mị hoặc cũng không thấy đâu.
Có phải hắn hối hận rồi không?
"...Đột nhiên rất nhớ người
Người đang ở nơi đâu?
Đang vui vẻ hay buồn bã
Đột nhiên rất nhớ người
Đột nhiên hồi ức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-dao/1006743/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.