Ở bên ngoài phòng bệnh của cô, Trần Cảnh đã đứng quan sát tình hình từ lúc cô mới tỉnh dậy. Ông không dám nói cho cô biết là ba cô vừa đối mặt với tình huống sinh tử, ông cũng không dám nói cho ba cô biết là cô vừa bị tai nạn và mất đi đứa con. Người nhà họ Hạ đều là những người tốt thế nhưng bao nhiêu sự trừng phạt đau đớn nhất lại đổ dồn về ba con họ.
Trần Cảnh thở dài, ông ngồi xuống ghế chờ ngoài hành lang, trong lòng luôn thường trực một ý định không biết có nên nói tất cả mọi chuyện cho Cố Gia biết không?
"Mình đáng lẽ ra phải là người bị trừng phạt mới đúng!"
Trần Cảnh tự trách bản thân vì ông đang nắm giữ một bí mật có thể khiến thời thế thay đổi bất cứ lúc nào.
Một lát sau, Cố Hiểu Phàm bước ra khỏi phòng bệnh của cô. Trần Cảnh vì sợ bị anh nhìn thấy nên đã giả vờ quay mặt đi, anh lướt qua ông như một cơn gió, tuy nhiên ông vẫn nhận ra anh chính là Cố Hiểu Phàm.
"Cậu ấy là Cố Hiểu Phàm sao? Nhớ lúc ở tòa cậu ấy đã tức giận đến mức nào khi biết ba mẹ mình chết là do Hạ Lương... Đã đến lúc cho cậu ấy biết mọi chuyện rồi."
Trần Cảnh đứng dậy, ông muốn trở về phòng bệnh của ba cô. Ba cô vừa qua cơn nguy kịch và do tác dụng của thuốc mê nên vẫn chưa tỉnh lại. Trần Cảnh bước đến bên giường của ông, gương mặt trùng xuống vì không thể tiếp tục giấu mọi chuyện như theo ý muốn của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-dang-hon-nhan/1728348/chuong-57.html