Tối hôm ấy, sau khi bữa tiệc kết thúc, Phó Thuần có ngỏ ý đưa cô về nhà. Đến gần cổng biệt thự Hanarix, cô đã vội vã nói Phó Thuần dừng xe lại để mình tự đi bộ vào trong, vì nếu để anh nhìn thấy sẽ thật phiền phức. 
"Hôm nay cảm ơn anh rất nhiều." 
Hạ Yên Nhiên xách váy, bước xuống xe, không quên cảm ơn Phó Thuần đã đưa mình về nhà. 
"Không có gì, em vào trong đi." 
Phó Thuần mở cửa bước ra ngoài để tiễn cô. Lúc cô đã đi được vài bước, Phó Thuần đột nhiên lên tiếng gọi cô lại, dường như là có chuyện muốn nói. 
"À chờ chút đã Yên Nhiên..." 
"Có chuyện gì nữa sao?" 
"Sắp tới buổi Triển lãm Eva rồi, em vẫn sẽ cùng anh đi tới đó chứ?" 
"Chuyện này…" 
"Sao thế? Đừng nói với anh, em không muốn đi nhé" 
"Tôi vẫn đi, bởi vì tôi cũng rất muốn tới đó." 
Cô ấp úng, thực ra là vì cô ngại nếu bị anh phát hiện thì sẽ không ổn. Cô còn không biết bữa tiệc hôm nay anh có xuất hiện hay không nữa? 
"Vậy tới lúc đó anh sẽ đến đón em." 
Cô tạm biệt Phó Thuần để bước vào nhà, sau đó Phó Thuần cũng nhanh chóng lái xe rời đi. Thật không ngờ khi vừa bước chân vào cổng biệt thự cô đã nhìn thấy anh đứng ở ngoài hiên cùng mấy người hầu. 
"Thiếu gia, thiếu phu nhân về rồi." 
Một người hầu lên tiếng nhắc anh, Cố Hiểu Phàm từ từ mở mắt nhìn về phía cổng. Cô gái với bên đầu gối bị thương đang đi khập khiễng về phía mình. Anh chau mày, lẳng lặng đứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-dang-hon-nhan/1728322/chuong-31.html