Hạ Yên Nhiên cùng Cố lão chủ tịch vào bên trong. Vừa ngồi một lúc thì cửa của phòng gặp người thân được mở ra, Hạ Lương ba của cô được một viên cảnh sát áp giải tới, hai tay còn bị còng lại. Nhìn thấy Cố lão chủ tịch ngồi sau tấm kính, ba cô vô cùng bất ngờ. Ông đến trước mặt của Cố lão chủ tịch, nghiêm trang cúi chào:
"Cố lão chủ tịch!"
"Ngồi xuống đây đi, tài xế Hạ."
"Chủ tịch, giờ tôi đã là phạm nhân rồi không còn là tài xế Hạ trước đây nữa."
Mặc dù làm chuyện có lỗi với Cố Gia nhưng ba cô vẫn được người nhà họ Cố tin tưởng, thậm chí còn không trách móc một chút nào cả. Riêng chỉ có Cố Hiểu Phàm mới ôm nỗi hận thù tận thấu xương tủy ấy bên mình.
"Cậu phải chịu khổ rồi, Hạ Lương. Nếu như hai năm trước tôi có thể cản Hiểu Phàm lại thì cậu đã không bị thằng bé tống vào tù và chịu án 5 năm như vậy."
Ba cô mỉm cười đôn hậu, lắc đầu:
"Không đâu chủ tịch. Cho dù Cố thiếu gia không tống tôi vào tù thì tôi vẫn phải chịu tội, chịu trừng phạt của pháp luật. Tôi vào đây là can tâm tình nguyện."
Đột nhiên cô bật khóc, ba cô ngồi tù như vậy đã mang lại bao nhiêu là tai tiếng, chỉ trích cho cô. Danh con gái của phạm nhân, con gái của kẻ hại chết ba mẹ Cố Hiểu Phàm nó ám ảnh cô suốt cả cuộc đời. Thế mà giờ ông lại nói ông can tâm tình nguyện vào tù, tại sao phải khiến cô phải chịu khổ sở, chịu sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-dang-hon-nhan/1728317/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.