Sáng hôm sau, Vĩ Quân đi làm lúc nào Chi Nguyệt không cũng không hay có lẽ vì còn giận chuyện tối qua chăng?
Chi Nguyệt vừa định lấy điện thoại nhắn tin cho Vĩ Quân nhưng đúng lúc Thẩm Thiên gọi tới.
- Alo...
Trong điện thoại chẳng biết Thẩm Thiên đã nói gì với Chi Nguyệt mà khi nghe xong cô vội vội vàng vàng thay quần áo rồi gấp gáp ra ngoài.
Một lúc sau, Chi Nguyệt đã tới bệnh viện.
Thì ra Thẩm Thiên nói cho Chi Nguyệt biết ông bà trưởng thôn đã lên thành phố Tô Thành, vả lại sức khỏe bà trưởng thôn không mấy tốt đang nằm ở bệnh viện.
Tuy thời gian thực tế ở thôn Hiến Châu không lâu nhưng tình cảm giữa Chi Nguyệt và bà trưởng thôn rất tốt, cô xem bà như người thân trong gia đình, ngược lại bà cũng có cảm giác quen thuộc tình cảm người thân với Chi Nguyệt.
Nhưng hai người nào biết giữa họ là dì cháu ruột, chỉ là lúc này Chi Nguyệt và bà chưa biết ra nhau thôi.
Tới phòng bệnh bà trưởng thôn nằm, Chi Nguyệt mở cửa bước vào nghe tiếng mở cửa ông trưởng thôn vội ngó ra xem thử. Ông hơi ngạc nhiên.
- Cô Chi Nguyệt!
Chi Nguyệt mỉm cười đáp lại, bỏ túi hoa quả lên bàn rồi bước tới gần giường bệnh.
- Dạ, sức khỏe của dì đã tốt lên nhiều chưa?
Bà trưởng thôn cười hiền hòa.
- Tôi khỏe hơn rồi, cảm ơn cô. Mà sao cô Chi Nguyệt biết mà tới đây vậy?
- Dạ...là anh Thẩm báo cho con biết. À, khi tới đây con có mua một ít trái cây để con đi gọt nhé.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-dang-cua-duong-mat/434836/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.