Chương trước
Chương sau
Thế giới năm 20xx, từ năm năm trước đột ngột xuất hiện các cánh cổng dị giới dẫn tới các chiều không gian kì dị khác nhau. Cũng từ những cánh cổng đó xuất hiện từng đợt quái vật, tấn công dồn dập các địa phương xung quanh. Chúng hình thù kì quái, tựa động vật đột biến, đã miễn nhiễm với súng đạn lại có các khả năng quái dị không thôi.

Một tháng đầu tiên khi các cánh cổng ngẫu nhiên xuất hiện, khung cảnh xung quanh thế giới đều tựa như địa ngục trần gian.

Khi mọi thứ tưởng chừng chìm trong tuyệt vọng, một phần tư dân số loài người đột ngột thức tỉnh dị năng. Sử dụng dị năng này, họ đảo khách thành chủ, tổ chức thành những đội nhóm đánh giết quái vật. Cũng phát hiện ra chỉ cần giết được boss nằm sâu trong mật đạo của mỗi cánh cửa, cánh cửa dẫn tới dị giới kia sẽ biến mất.

Đội nhóm đầu tiên phát hiện ra điều này, cũng là tiền đề cho công hội lớn nhất châu lục hiện nay, chính là Pháp Đình.

Người đứng đầu công hội Pháp Đình từng là ảnh đế trẻ nhất lịch sử điện ảnh, cũng là chủ công ty giải trí Mộng Tưởng.

Sau khi thời kì dị thế ập tới là một trong những người hiếm hoi thức tỉnh song hệ dị năng leo lên cấp S đỉnh cao, quả thật vào thời điểm nào cũng là truyền kì trong giới, mục tiêu của truyền thông, ông xã quốc dân của hàng vạn em gái fan cuồng.

Người đó chính là Tưởng Khúc Bình, hiện tại đang bị teo nhỏ thành một đứa trẻ bảy tuổi, ngồi trong bếp nhà anh uống trà chanh mật ong.

Vô Lộc day sống mũi, thấy đầu bắt đầu nhức nhối: "Thật luôn đấy... Ăn ở thế nào mà boss ngỏm rồi còn cố cho cậu một chưởng cuối chứ."

Tưởng Khúc Bình mở to hai mắt, ngây thơ nhìn chăm chú thanh niên đang ngồi đối diện mình. Hắn hút trà chanh trong cốc, vang lên từng tiếng rột rột.

Dị năng của con quái trùm kia may mắn chỉ teo nhỏ ngoại hình của hắn, tâm trí bên trong vẫn là hội trưởng Tưởng sắc sảo nhạy bén kia.

Vô Lộc thở dài: "Thế? Ngoài tôi ra có những ai biết nữa?"

Tưởng Khúc Ban đếm ngón tay: "Cũng không nhiều. Chỉ có thêm hai đứa song sinh đi theo em lúc đánh boss nên phát hiện ngay lúc đó. Khi ra khỏi cổng dị giới em dùng dị năng che giấu, cũng leo lên xe luôn nên đến giờ chắc vẫn chưa bị phát hiện."

Năm năm trước Tưởng Khúc Ban bộc phát song hệ dị năng, một là thanh lam hỏa hệ có sức công phá mạnh hơn hỏa hệ bình thường, hai là ảo ảnh hệ có khả năng bóp méo ánh nhìn của người khác bằng cách phủ một lớp ảo ảnh hoặc xung quanh đối tượng, hoặc tự phủ lên bản thân dị năng giả.

Thế nhưng dù khả năng của Tưởng Khúc Ban có mạnh thế nào, hắn cũng không thể bóp méo hình ảnh được quay chụp lại bởi máy móc. Nếu bị chụp lại, cánh báo chí đảm bảo gom đủ KPI trong một tuần tới.

Mà, cũng chẳng phải việc cho Vô Lộc lo lắng. Đến được đây mà không kéo theo chút náo nhiệt nào, hẳn là hắn cũng đã an bài mọi thứ chu đáo.

"Đã tới đây rồi thì tắt dị năng đi, dùng cũng vô dụng." Vô Lộc kéo ghế đứng dậy: "Muốn ăn gì tối nay?"

Tưởng Khúc Ban hai mắt lấp lánh: "Anh nấu sao?"

"Hỏi thừa. Bếp tôi vừa tốn tiền sửa lại, không dám để công tử nhà họ Tưởng vào phá."

Tưởng Khúc Ban cười tươi. Vô Lộc trước giờ vẫn vậy, tính tình nhìn qua thì lạnh lẽo, lời nói ra cũng độc nhưng thực sự rất biết cách quan tâm người khác.

Hắn không ngại đưa ra yêu cầu: "Anh làm được set gà rán của KFC không?"

Tưởng Khúc Ban vốn là người của công chúng, gần như tối nào cũng phải gặp mặt ăn uống. Để giữ gìn hình tượng, hắn bên ngoài ăn uống thanh đạm, như một thiếu gia đích thực không biết đồ ăn nhanh là gì.

Nhưng hiếm khi được bung xõa thế này, Tưởng Khúc Ban cũng không muốn gò bó bản thân nữa.

Chưa kể đối phương còn là người đang mặc tạp dề trong bếp kia, Tưởng Khúc Ban biết bản thân cũng không cần giả vờ giả vịt nữa.

"Hỏi cho có thôi, tôi nấu cơm sẵn rồi."

Vô Lộc mở nồi áp suất, hương thơm tức khắc lan tỏa khắp phòng bếp.

Một nồi vịt béo mập nấu măng khô ngon ngọt, nguyên con vịt đã được nướng sơ qua để mỡ chảy bớt nên da vịt xém màu mật ong mà canh cũng không quá mỡ màng. Vô Lộc bật bếp ga làm thêm một đĩa đậu hũ nhồi thịt sốt cà chua và bí ngòi luộc chấm chung với xì dầu tỏi ớt.

Một bàn ăn đủ sắc đủ vị nhanh chóng bày ra trước mặt Tưởng Khúc Ban.

Nhìn những món ăn tỏa hương thơm đang bày ra trước mặt, Tưởng Khúc Ban vốn tưởng rằng bản thân không có hứng thú với mĩ thực giờ lại không ngừng nuốt nước bọt. Vô Lộc nhìn thấy cũng không bình phẩm thêm, chỉ có động tác xới cơm nhanh hơn chút.

Sắp một bàn đồ ăn xong xuôi, Vô Lộc cũng cầm đũa lên rồi, ấy thế mà Tưởng Khúc Ban vẫn không nhúc nhích. Vô Lộc khó hiểu, nghĩ bụng não đối phương không phải cũng teo lại theo cơ thể chứ?

"Không thích à? Gà rán để sau đi, hôm nay ăn tạm vậy đã."

Tưởng Khúc Ban lắc đầu: "Đồ ăn thơm lắm, em thích ăn đồ anh nấu mà."

"Chỉ là... anh bảo em không dùng dị năng nữa, vậy mà nãy giờ anh cũng chẳng bỏ mũ hoodie ra."

Ý tứ rất rõ ràng. Anh bảo tôi bày tỏ bản thân, vậy anh cũng phải có ý không giấu giếm. Dù trời đã vào thu, tiết dù se lạnh thế nào cũng không tới mức cần đội hoodie cả ngày trong nhà.

Tưởng Khúc Ban còn nói thêm: "Đâu cần phải giấu em, đúng không nào? Em rất nhớ gương mặt xinh đẹp của Lộc Lộc đó~"

Vô Lộc cau mày: "Đừng có dùng cái giọng nhão nhoẹt đó nói với tôi. Tôi không phải mấy tình nhân nhỏ kia của cậu."

Dù anh nói vậy, lời Tưởng Khúc Ban nói ban nãy cũng không hoàn toàn là nhảm nhí. Cũng không phải đối phương chưa từng nhìn thấy gương mặt ẩn dưới hoodie của anh, chỉ là Vô Lộc ban nãy chỉ là ngủ tới mê mệt, vào nhà rồi quên mất hoodie vẫn đội trên đầu.

Anh thở dài, đưa tay lật mũ xuống.

Giấu dưới chiếc mũ nãy giờ là mái tóc đen đã mọc hơi dài, phần mái chữ V rủ xuống cũng không che được một chiếc sừng màu trắng trong lại hơi đục, nhô lên chừng 5cm ngay trên hàng lông mày mỏng bên trái.

Nhưng thứ khiến đa số người mới gặp anh giật mình không phải chiếc sừng kia, mà là mắt trái của anh - lòng trắng hóa đen, bao lấy đồng tử mang sắc xanh của bầu trời.

Nửa phải gương mặt anh xác nhận chỉ là một thanh niên nhìn hơi trẻ so với số tuổi hai mươi bảy của anh, nửa trái lại biến dị khiến người nhìn thấy giật mình mà nảy sinh tâm lý bài trừ. Chỉ có một số người quen nhìn thấy gương mặt này của anh, thậm chí còn cảm thấy sự biến hóa này càng tô điểm thêm cho nét đẹp hờ hững của người thanh niên.

Tưởng Khúc Ban vô cùng thưởng thức con ngươi trong trẻo kia, cuối cùng cũng gặp lại nó khiến nụ cười trên môi càng thêm đậm: "Em từng gặp nhiều minh tinh châu Âu có đồng tử sáng màu rồi, nhưng không ai đẹp bằng anh hết."

Hàng lông mày trên mắt Vô Lộc nhíu lại như chuẩn bị chạm nhau tới nơi: "Bớt lời nhảm nhí. Không ăn là tôi dọn đồ."

Tưởng Khúc Ban đạt được ý nguyện cũng không nháo lên nữa, hào hứng cầm đũa động thủ với bữa cơm ngon lành trên bàn.

Thịt vịt mềm mại ngọt ngào lại không bị mỡ quá, ăn chung với măng khô giòn sần sật. Đậu hũ non mềm thêm vị chua ngọt của cà chua rất đưa cơm, cuối cùng là vị thanh mát tự nhiên của bí ngòi luộc. Nước tương pha thêm tỏi ớt tăng thêm vị giác, chấm thịt vịt hay bí ngòi đều là tuyệt phối.

Vô Lộc nhìn một màn ăn như hổ đói của đứa trẻ trước mặt, tuy vẫn cảm thấy khó chịu với thái độ ngả ngớn ban nãy nhưng dưới cương vị là một đầu bếp thì vô cùng hài lòng: "Ăn chậm thôi kẻo nghẹn. Xong bữa tối có bánh da heo tráng miệng."

Ba chữ "bánh da heo" triệt để khiến mắt Tưởng Khúc Ban biến thành hai cái đèn pha ô tô. Hắn chậm đũa lại từ tốn thưởng thức đồ ăn, chỉ là số lượng bỏ vào miệng vẫn không giảm.

Vô Lộc đã xong bữa vẫn thấy người đối diện ăn uống thả phanh. Đúng là Tưởng Khúc Ban dáng người khi trưởng thành cao lớn nên cần nạp nhiều năng lượng, nhưng hiện tại thân xác trẻ con kia đâu thể nhồi nhiều như vậy?

Vô Lộc mắt thấy một mình hắn sắp đánh chén hết hơn nửa con vịt hầm bèn ngăn lại, đem một phần tư còn lại của con vịt cứu về bỏ tủ lạnh.

Tưởng Khúc Ban miệng vẫn thòm thèm, phải tới lúc Vô Lộc lấy bánh da heo ra mới thôi nhung nhớ một phần tư con vịt kia.

Nhìn đối phương vui vẻ ăn bánh da heo uống trà chanh, Vô Lộc lần hai tự hỏi rốt cuộc tâm trí Tưởng Khúc Ban có phải cũng đã teo lại thành đứa trẻ bảy tuổi không.

Ăn xong, Vô Lộc đơn giản đem bát đũa bỏ vào máy rửa bát. Nhà vườn này tuy xây theo lối kiến trúc cổ theo sở thích của anh, mấy món đồ gia dụng hiện đại tiện lợi cho cuộc sống thường ngày vẫn phải mua về. Chỉ cần bớt được mấy chục phút rửa chén giặt quần áo là thêm được từng ấy thời gian thư giãn rồi.

Nhà vườn không tên này bao gồm một tòa nhà chính nơi sinh hoạt của Vô Lộc chủ yếu diễn ra, đi sâu vào trong một chút là đình viên nhỏ bên hồ cá, xây theo lối kiến trúc cung đình cổ xưa. Nhà chính gồm hai tầng, ngoại trừ hai phòng trống thì có phòng bếp thông với nhà ăn và một phòng khách lớn kiêm sảnh ra vào.

Trong phòng khách có bộ sofa êm ái, một tấm thảm lông dê màu xám mềm mại cùng một chiếc TV cắm cáp internet nối tay cầm chơi game.

Sau khi ăn xong Tưởng Khúc Ban tò mò nhìn chỗ đĩa game xếp cạnh TV: "Lộc Lộc chơi game sao? Có game nào hay mà hợp với người mới chơi như em không vậy?"

Vô Lộc nghĩ một lát, bỏ vào đĩa game Dora the Explorer được tặng kèm lúc anh mua bộ PS second-hand này.

Tưởng Khúc Ban: "... Lộc Lộc nè, dù em nhìn giống một đứa trẻ bảy tuổi thật nhưng bên trong vẫn là người đàn ông hai mươi hai tuổi nha!"

Vô Lộc sửa miệng hắn: "Hai mốt thôi. Còn ba tháng nữa mới tới sinh nhật cậu."

Tưởng Khúc Ban trong lòng vui mừng như điên, Vô Lộc vậy mà vẫn nhớ sinh nhật hắn! Nhưng ngoài miệng vẫn cứng: "Tính cả tuổi mụ chứ! Bật cho em game nào người lớn hơn đi!"

"Rồi rồi... Đừng có cố đấy, thấy sợ cứ bấm cái nút này để tắt game."

Vô Lộc bất đắc dĩ thở dài, nhét vào đầu máy đĩa game Resident Evil.

Thực sự là hết cách, anh vốn là fan thể loại game kinh dị, không đáng sợ sẽ không chơi. Theo kinh nghiệm của anh thì dòng game này ít pha hù dọa nhất trong tất cả các game anh có rồi.

Tưởng Khúc Ban nhìn bìa game mà hất cằm.

Hừ hừ, hắn là hội trưởng công hội Pháp Đình, là song hệ dị năng giả đã quét qua bao nhiêu cổng dị giới, dăm ba con tang thi quèn đồ họa thấp làm sao dọa được hắn!

Thấy đầu máy đang khởi động và hội trưởng Tưởng còn đang phấn khởi nhìn màn hình TV, Vô Lộc ra khỏi phòng khách. Anh đi dạo quanh vườn cho tiêu cơm tiện nhặt chút rau cho bữa sáng ngày mai.

Cháo đã được ninh nhừ bằng nước hầm vịt thêm vào thịt vịt và măng thái miếng nhỏ vừa ăn, đi kèm là quẩy mà anh đã chuẩn bị sẵn bột để sáng mai rán.

Bước ra mảng vườn trồng rau thơm sau nhà, Vô Lộc hái thêm ít rau răm, húng lủi và húng quế để ăn cùng cháo vịt.

Trong lúc Vô Lộc còn đang lụi cụi ra mảnh vườn bên cạnh hái lá ngải cứu để tráng trứng, từ trong nhà không sớm không muộn vang lên tiếng hét cao vút của trẻ con.

Anh giả điếc. Quyết định rồi, ngày mai rán tám cái quẩy ăn cho đã miệng.

Tiểu kịch trường:

Tưởng Khúc Ban: "Huhu, Lộc Lộc lừa em chơi game kinh dị! Con tim yếu đuối của em không chịu đựng được nữa! Phải đền bù!"

Vô Lộc: "Chính miệng cậu đòi chơi- Này! Cậu cởi quần áo tôi ra làm gì?!"

Tưởng Chó Điên nở nụ cười dâm tặc: "Lấy~ thân~ đền~ bù~♡"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.