Chương trước
Chương sau
Editor: Tứ Phương Team.

Sau lần Lộ Thượng đưa Vi Tưởng về, dạo gần đây hai người đều không gặp nhau. Nhưng điều anh phiền não chính là Lộ Tử Việt mấy ngày này cứ ghé vào lỗ tai anh nhắc đến Vi Tưởng, còn nói với anh: “Ba ba, con rất nhớ dì tiểu Vi. Con muốn đi vườn bách thú chơi, ba có thể đưa con và dì tiểu Vi đi được không?”

Đương nhiên nội tâm anh cự tuyệt rồi, làm phiền người khác dù sao cũng không tốt lắm, đặc biệt còn là một cô gái độc thân, huống chi lần trước mình còn chế giễu người ta chưa phát triển, chọc tức tiểu cô nương không ít.

Cuối cùng quả thực không chịu nổi con trai vì việc này mà mỗi ngày tới phiền anh, mặt khác anh cũng không đành lòng cự tuyệt tấm lòng của nhóc con, đành phải gật đầu đồng ý.

Nhưng đừng hy vọng anh gọi điện thoại cho cô gái kia.

Nhìn khuôn mặt tươi cười của Lộ Tử Việt, Lộ Thượng đen mặt không nói được một lời liền ném điện thoại cho con trai, bản thân thì miễn cưỡng nằm trên ghế sofa nhắm mắt nghỉ ngơi.

Người bạn nhỏ vô cùng kích động, cậu nhận lấy rồi lập tức kéo đến số điện thoại Vi Tưởng. Sau khi gọi được, cậu phấn khởi nói: “Dì tiểu Vi, Tử Việt nhớ dì lắm, dì có nhớ con không?”

Thật đúng là ban ngày nghĩ đến đêm liền nằm mơ. Tối hôm qua Vi Tưởng vừa mơ thấy mình cùng Lộ Thượng tản bộ, không nghĩ tới ban ngày liền thấy anh gọi điện. Mặc dù không hiểu nguyên nhân anh gọi điện, nhưng vẫn cực kỳ mong đợi nhận điện thoại.

Có điều đầu dây bên kia không phải người đó mà là bạn nhỏ Lộ Tử Việt, nghe được giọng nói ngọt ngào của Tử Việt, trong lòng Vi Tưởng nhất thời trở nên mềm mại. “Thì ra là tiểu Tử Việt, dì cũng rất nhớ con, Tử Việt gần đây có ngoan không, có nghe lời uống thuốc không?”

“Tử Việt rất ngoan, Tử Việt nghe lời ba ba cùng dì tiểu Vi nói nên rất chăm chỉ uống thuốc.”

Nghe nhóc con thông minh trả lời, Vi Tưởng cười ︰ “Ừ, Tử Việt thật sự là đứa bé ngoan, dì càng ngày càng thích con lắm.”

Nhìn con trai gọi điện thoại nói nhảm không ngừng mãi chưa vào vấn đề chính, Lộ Thượng không kiên nhẫn lấy lại điện thoại.

“Ngày mai cô có rảnh không?”

Bỗng nhiên bên kia điện thoại thay đổi giọng nói, Vi Tưởng ngoài kinh ngạc còn có chút sửng sốt, là Lộ Thượng!

Anh hỏi mình ngày mai có rảnh không, là muốn hẹn gặp cô sao, nhất thời trái tim nhỏ của cô nhịn không được đập bùm bụp, mình vừa ảo tưởng yêu đương cùng anh, sau đó anh liền hẹn gặp mình luôn, cái này quả là trời cũng muốn giúp.

“Hả, tôi có rảnh rỗi, có chuyện gì sao? ”

“Tử Việt muốn cùng cô tới vườn bách thú chơi, nếu cô rảnh thì ngày mai tôi tới đón cô được không?”

“Được, không thành vấn đề. Anh không cần đến đón tôi, tôi tự gọi xe đi cũng được.” Vi Tưởng không do dự đáp lời.

Lộ Thượng nhíu mày, chắc như đinh đóng cột nói:  “Chín giờ sáng mai tôi qua đón cô, cứ quyết định như vậy đi.” Nói xong anh liền cúp điện thoại.

Nghe âm thanh “tút…tút…tút” từ đầu bên kia, Vi Tưởng bĩu môi, người này thật sự quá bá đạo, cũng không hỏi qua ý kiến của mình. Nhưng mà nhớ lại ngày mai có thể nhìn thấy người đó, trên mặt Vi Tưởng không tự chủ liền lộ ra ý cười.

Ngày hôm sau đến thời gian đã hẹn, Vi Tưởng nhận được điện thoại của Lộ Thượng liền đi xuống lầu, cách đó không xa đã thấy xe Lộ Thượng, vừa thấy cô anh liền hạ cửa kính xuống, ý bảo Vi Tưởng lên xe.

Vi Tưởng cùng Lộ Tử Việt ngồi ở ghế sau, dọc theo đường đi bạn nhỏ Lộ Tử Việt đã vô cùng phấn khởi.

Đến vườn bách thú xuống xe rồi mua vé, bọn họ ngồi xe chuyên dụng tới xem khu vực của thú dữ trước. Bạn nhỏ Tử Việt đáng yêu lanh lợi, gặp được động vật mình biết, nhóc lại kiêu ngạo nói cho Vi Tưởng tên động vật đó. Gặp phải loại  không biết, nhóc lại làm bộ dáng hiếu kì đáng yêu, nghiêng đầu hỏi đây là con gì, đương nhiên Vi Tưởng đều kiên nhẫn trả lời từng câu hỏi của cậu.

Đương nhiên gặp phải thú dữ, bạn nhỏ lại sợ hãi trốn vào trong ngực cô, Vi Tưởng nhẹ nhàng vỗ lưng nhóc, một mặt lại an ủi nói không cần sợ hãi.

Nhìn hai người này thân mật khăng khít ở chung, trên mặt Lộ Thượng thoáng xuất hiện nụ cười nhạt.

Rời khỏi khu mãnh thú kế tiếp là thời gian tự do. Xuống xe, Lộ Thượng ôm lấy Tử Việt, Vi Tưởng đi theo ở bên cạnh, điều này theo con mắt người ngoài nghiễm nhiên là hình ảnh vợ chồng trẻ đưa con trai đi chơi, vì thế bọn họ nhận lấy rất nhiều ánh mắt của người khác làm Vi Tưởng có chút ngại ngùng.

Xấu hổ nhất là khi vừa xuống xe để vào vườn bách thú, cô mới phát hiện hôm nay cô và Lộ Thượng đều mặc áo phông đen sọc trắng, có điều cô mặc áo có đường sọc nhỏ còn anh mặc loại sọc lớn, nhưng vẫn giống như áo tình nhân. Mặc áo như vậy đi với nhau, Vi Tưởng hơi lúng túng lại thầm nghĩ sau này nếu như thực yêu đương, chắc có cơ hội cùng Lộ giáo sư mặc áo tình nhân chứ?

Nghĩ đến hình ảnh kia, trên mặt cô không che dấu được ý cười.

Tử Việt thích nhất là hươu cao cổ nên đi tới khu hươu cao cổ. Bạn nhỏ hi vọng được chụp ảnh chung với hươu cao cổ, không nghĩ tới bên cạnh có một dì tốt bụng nói với bọn họ: “Đứa nhỏ này quá đáng yêu, để dì giúp một nhà ba người các cháu chụp tấm ảnh chung lưu lại kỷ niệm nhé.”

… Vi Tưởng có phần trợn tròn mắt, vừa định giải thích bọn họ không phải người một nhà, Lộ Thượng liền mở miệng cảm ơn dì đó, nhìn anh hoàn toàn không có ý định muốn giải thích, hơn nữa lại đem máy ảnh đưa cho dì. Thấy vậy Vi Tưởng dứt khoát mặc kệ.

Có thể chụp một tấm ảnh chung với anh, nghe qua cũng không tệ, dù sao cô vui còn không kịp nữa là.

Ngay sau đóTử Việt đứng ở chính giữa, cô cùng Lộ Thượng một người bên trái một người bên phải chụp thành tấm ảnh. Chụp xong rồi, Vi Tưởng miệng cười cười rồi mới cùng Lộ Thượng cảm tạ tấm lòng của dì kia.

Thời gian kế tiếp, Vi Tưởng khó có thể che dấu tâm tình, cô theo bạn nhỏ dạo quanh vườn bách thú, cũng cùng cậu theo dõi vài tiết mục động vật biểu diễn.

Sự hòa hợp khi ở cùng bạn nhỏ Tử Việt, thoáng cái ba người bọn họ đã cùng nhau trải qua một ngày tốt đẹp.

Từ vườn bách thú trở về, Lộ Thượng đưa bọn họ đi ăn cơm. Lúc này Lộ Tử Việt ôm bụng đói ngồi rên xe kêu: “Ba ba, con rất đói…. con muốn ăn KFC.”

“Ăn KFC cái gì, không phải ba đã từng nói con không được ăn cái kia sao?” Lộ Thượng quay đầu trừng mắt liếc con trai một cái.

Lộ Tử Việt bắt đầu bĩu môi, “Nhưng mà dì tiểu Vi cũng đã mua gà KFC cho con, đã lâu con không ăn rồi mà.”

“Người nào nói với cô cho nó ăn cái này, trẻ con ăn cái này không tốt, cô không biết sao.” Lộ Thượng nhìn Vi Tưởng qua kính chiếu hậu, hiển nhiên là bởi vì có phần mất hứng.

Vi Tưởng cảm giác bản thân vô cùng ủy khuất, rõ ràng là thấy Tử Việt khẩn cầu muốn ăn cái kia, trái tim yếu ớt không có biện pháp mới mua cho cậu nhóc. Chung quy đều là bản thân không đúng, cô đành nói: “Lần sau sẽ không mua nữa.”

Cuối cùng Lộ Thương đưa bọn họ đến một nhà hàng hầm dinh dưỡng, có lẽ vì chơi mệt một ngày nên khẩu vị của Vi Tưởng hôm nay cực kì tốt, cô cũng không để ý hình tượng như lần đầu tiên ăn cơm cùng Lộ Thượng.

Dù sao cũng bị anh cười nhạo không ít, nhiều hơn cũng chẳng sao. Vì thế, cuối cùng cô ăn vô cùng no.

Tâm tình Lộ Thượng cũng không tồi, nhìn Vi Tưởng ăn cơm ngon lành, buồn cười nhấc khóe miệng.

… Ăn xong rời khỏi, sau khi lên xe Vi Tưởng ngồi ở ghế sau nhịn không được lén nhìn chăm chú bóng lưng Lộ Thượng, người này thật khó ưa, tại sao miệng anh ta lại độc như vậy, đáng ghét như vậy, nhưng tại sao bản thân gần đây lại thường nghĩ tới anh. Nghe người khác nhắc đến anh liền không vui, thậm chí mỗi ngày đều hi vọng bản thân xuất hiện trước mặt anh.

Ai, cô thật hoài nghi mình có phải có khuynh hướng thích ngược rồi không.

Có điều người đàn ông này ngoài việc tuổi tác và đã kết hôn, anh hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn chọn chồng của cô. Trầm ổn, ưu tú, bộ dáng anh tuấn, tuổi trẻ đầy hứa hẹn anh đều có tất cả. Tuy tuổi tác có lớn một chút, nhưng lại càng chín chắn, phong độ hơn các chàng trai trẻ. Mặc dù đã từng kết hôn lại còn có một đứa con, nhưng bởi vì cô cũng cực kỳ thích Tử Việt cho nên điều này cũng không thành vấn đề gì, hoàn toàn có thể chấp nhận. Tuy nhiên lời của anh đôi khi có phần lạnh lùng, ác độc, nhưng điều này chứng minh anh không hề giả dối…

Cho nên nếu yêu đương với anh, loại cảm giác này thật không tệ. Không bằng cứ dựa theo ý tưởng lần trước của bản thân đi, hành động sớm một chút tốc chiến tốc thắng, tránh cho đêm dài lắm mộng.

Đến nhà cô, xe liền dừng lại, cậu nhóc bên cạnh sau một ngày chơi mệt đã sớm ngủ thiếp đi.

Vi Tưởng nhìn tiểu Tử Việt chảy nước miếng, cười nói với Lộ Thượng: “Hôm nay chơi rất vui, cám ơn anh đã đưa tôi trở về.” Nói xong, Vi Tưởng mở cửa xe đi ra.

“Không cần khách khí, thực ra người phải nói cảm ơn là tôi. Cô dùng thời gian một ngày cùng Tử Việt đi chơi, thật sự làm phiền rồi.”

Nói xong anh cũng xuống xe, định đưa cô đến dưới lầu.

Vi Tưởng khó thấy được bộ dáng ga lăng của anh, trong lòng lại càng khẳng định bản thân phải theo đuổi anh.

“Không cần phải nói cám ơn, tôi nói rồi là tôi thật lòng thích Tử Việt, chơi với nhóc con một ngày cũng rất vui, lúc nào tôi cũng hoan nghênh hai người tới đây làm phiền.”

Nghe cô nói như thế, trong lòng Lộ Thượng có chút xúc động, ánh mắt thâm sâu nhìn Vi Tưởng một cái, cuối cùng không ngờ lại xoa đầu cô nói: “Vậy phải cảm ơn cô rồi.”

Con người anh lạnh lùng như thế vậy mà lại xoa đầu mình, Vi Tưởng nhịn không được ngây ra.

Đúng lúc này bên cạnh truyền tới âm thanh:  “Vi Tưởng, đây chính là nguyên nhân em nói với tôi không cần đến nữa sao?”

Vi Tưởng vừa quay đầu liền trợn tròn mắt, người đang nói chính là Lương Văn Kiệt.

“Lương Văn Kiệt, sao anh lại đến đây.”

Nghe được lời của cô, Lương Văn Kiệt cười khổ một cái: “Không đến sao biết còn có chuyện này. Tôi gửi tin nhắn cho em, em cũng không trả lời. Tôi thật sự đợi không nổi nữa, gọi cho em, em lại không nghe, cũng chỉ có thể qua đây chờ dưới lầu…. Chỉ là không nghĩ tới sẽ thấy một màn như vậy, tôi thật đúng là quá ngốc.”

“Không phải…”

Vi Tưởng còn chưa nói xong, Lương Văn Kiệt liền cắt ngang lời của cô nói: “Em không cần giải thích, tôi cũng có lòng tự trọng của mình, tôi rút lui, có điều thật xin lỗi tôi không nói được lời chúc phúc hai người.”

“Điện thoại của tôi hết pin…”

“Em không cần giải thích nữa, tôi đều hiểu rõ rồi, tạm biệt em.” Nói xong Lương Văn Kiệt xoay người rời khỏi.

Thôi, vẫn là không nên giải thích bằng không thì càng tô càng đen. Dù sao mình và anh ta cũng không có khả năng, cứ để cho anh ta hiểu lầm đi, như vậy anh ta sẽ không kiên trì nữa, cuối cùng có thể buông bỏ.

“Sao không đuổi theo, giải thích cho cậu ta rõ ràng không phải tốt rồi sao?” Lộ Thượng đứng ở một bên xem xong náo nhiệt, mới mở miệng lẩm bẩm.

“Thôi.”

“Là người yêu thì nên nói rõ ràng một câu, như vậy mới có thể phát triển lâu dài.”

Nghe anh nói như thế, Vi Tưởng có phần tức giận, sao anh có thể tự cho rằng bọn họ là người yêu chứ, con mắt nào của anh thấy điều đó.

Nhìn người khác theo đuổi cô như vậy, anh lại thờ ơ không quan tâm, chẳng lẽ một chút cảm giác anh đối với cô cũng không có sao?

Vi Tưởng giận dữ trừng mắt liếc Lộ Thượng một cái.

“Lườm tôi làm gì vậy, trách tôi sao? Vẫn là không nên đùa giỡn cô gái nhỏ nóng tính nữa, nhưng cô nên giải thích thật tốt cho cậu ta đi.”

Lần này, Vi Tưởng lại càng giận dữ, trong cơn tức giận cô lớn tiếng nói: “Giải thích cái gì, anh ta căn bản không phải bạn trai của tôi. Người tôi thích chính là anh, chẳng lẽ anh nhìn không ra sao?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.