Kể cũng lạ, rõ ràng lúc chơi ném tuyết Kinh Xán đã không còn khó chịu chút nào rồi. Nhưng vừa về đến nhà, tháo kính ra, người cậu lại nóng phừng phừng, cả thuốc hạ sốt cũng không ăn thua gì. Cậu vẫn còn nhớ mình phải nhắn tin cho Hạ Bình Ý, nhưng mí mắt cậu cứ chùng xuống, không sao mở lên được.
Ngủ giấc này, cậu mơ rất nhiều lần, có tốt, cũng có xấu. Mà trong những giấc mơ tốt đẹp ấy, không lúc nào thiếu bóng Hạ Bình Ý. Có những lúc Kinh Xán như nửa tỉnh nửa mơ, không thể phân biệt có phải mình đang nằm mơ không. Cậu thấy Hạ Bình Ý ngồi ở đầu giường nhìn mình, hỏi cậu lần sau còn chơi ném tuyết lúc đang sốt nữa không, cậu không dám trả lời, Hạ Bình Ý lại nghiêm mặt nhìn cậu, làm Kinh Xán thấp tha thấp thỏm.
Không biết đã ngủ bao lâu, Kinh Xán lơ mơ nghe thấy tiếng động trong phòng. Cậu khó chịu dịch đầu, nhưng vẫn không thể mở mắt nhìn xem ai vào phòng. Trong cơn mê man, Kinh Xán cảm nhận thấy một bàn tay lành lạnh áp lên trán mình, sau đó, cậu nghe thấy tiếng Hạ Bình Ý.
“Kinh Xán, dậy nào”.
Giọng nói này dịu dàng quá, đến nỗi Kinh Xán cứ ngỡ chỉ là ảo giác của mình. Nhưng dù là vậy, cậu vẫn nghe lời “ảo giác” này, bước ra khỏi cõi mộng đã quấn lấy cậu nhiều giờ.
Trần nhà trắng xóa cũng không giúp cậu tỉnh táo hơn, trái lại làm ý thức của Kinh Xán càng thêm hỗn loạn.
“Hạ Bình Ý?”, Kinh Xán quay sang nhìn người ngồi cạnh giường, chần chừ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-dac-xan-lan/983058/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.