Kinh Xán ngớ ra nhìn tin nhắn đó nửa phút, đến khi cậu hiểu ra câu đó có nghĩa gì, cậu mới bật dậy khỏi giường, không kịp ra cửa sổ nhìn thử, đá văng dép, chân trần chạy xuống nhà.
Mở cổng, không như cậu đoán trước, cậu không trông thấy người nào đứng giữa trời tuyết cả. Chỉ có một người tuyết đứng giữa đường, cười tít mắt nhìn cậu.
Bốn bề là tuyết trắng, như thế giới cổ tích chợt phủ xuống.
Có người đặt một chiếc máy nghe đĩa lên trên người tuyết, lúc này đang mở bài hát nào đó, có lẽ vì đã khuya rồi, người mở chỉnh âm lượng rất nhỏ. Kinh Xán không nghe rõ, bèn lại gần người tuyết.
Giai điệu uyển chuyển, Kinh Xán nghe hai câu, bỗng thấy hơi quen.
Ngay khi cậu nhìn ngây ngẩn, nghe say sưa, bỗng có một bàn tay xuất hiện phía sau Kinh Xán, ôm cổ cậu. Kinh Xán giật mình, sau khi nhận ra người đó là ai, cơ thể vừa gồng lên căng thẳng lại thả lỏng ra.
Cậu quay lại nhìn người phía sau.
Hạ Bình Ý đứng sát vào cậu, tay còn lại vẫn đút trong túi.
“Thích không?”, anh hỏi.
Kinh Xán gật đầu, cằm cọ lên tay áo của Hạ Bình Ý, rất lạnh. Hạ Bình Ý đã ở ngoài gần ba tiếng, người anh đã lạnh cóng rồi. Cái lạnh làm Kinh Xán run lên, cậu ngập ngừng, hỏi: “Cậu… sao nửa đêm cậu còn đến đây đắp người tuyết thế?”.
Hạ Bình Ý không trả lời ngay mà hơi cúi người, gác cằm lên vai Kinh Xán.
Anh im lặng một lát, thận trọng nghĩ cách diễn đạt: “Vẫn chưa đủ rõ ràng à?”.
Hạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-dac-xan-lan/983056/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.