Kinh Xán cứ nghĩ Kinh Tại Hàng chắc chắn sẽ gọi điện chất vấn mình, nhưng không ngờ mấy hôm sau lại là Tống Ức Nam gọi cậu.
“Mẹ đang khuyên bố con, nhưng ông ấy vẫn giận lắm. Tiểu Xán này, con yên tâm, mẹ sẽ cho Tiểu Duy tiếp tục tham gia trại đông, nhưng chắc mẹ không qua thu dọn giúp con trước lúc vào học được đâu”.
“Vâng, không sao ạ, chỗ con cũng không cần thu dọn gì hết”.
Bên kia, Tống Ức Nam thở dài, nói: “Bố con cứng đầu quá”.
Kinh Xán không đáp lại. Cậu đã chiêm nghiệm được điều này từ lâu rồi. Dường như từ lâu lắm rồi, Kinh Tại Hàng không coi cậu là một đứa trẻ nữa, hắn ta khăng khăng với cách làm của mình, luôn muốn Kinh Xán phải hiểu được những suy nghĩ “cao siêu hơn” qua việc răn dạy cậu.
Thật ra mấy hôm nay, mỗi lần nghĩ đến chuyện này, Kinh Xán đều thấp thỏm. Theo hiểu biết của cậu về Kinh Tại Hàng, chắc chắn lúc này Kinh Tại Hàng rất tức giận. Một là vì cậu tự ý lật tung kế hoạch của hắn ta lên, mặt khác thì chắc hẳn điều làm Kinh Tại Hàng tức giận nhất là vì hắn ta nghĩ Kinh Xán dụ dỗ Kinh Duy lơi là việc học.
Kinh Xán có thể đoán trước được Kinh Tại Hàng sẽ nói gì, chắc chắn hắn ta sẽ nói: Con muốn hủy hoại bản thân thì bố tôn trọng quyết định của con, nhưng con đừng quấy nhiễu em trai con.
Trường trung học số bảy có cả học sinh nội trú và ngoại trú, trước đây, học sinh có thể ra ngoài vào cả giờ ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-dac-xan-lan/983051/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.