Đúng như Hạ Bình Ý nói, không khí năm mới ở Huy Hà đậm đà hơn Bắc Kinh nhiều. Có lẽ do thành phố nhỏ không có nhiều quy định nghiêm ngặt bằng, khắp nơi trên đường phố là những sạp bán hàng, nhiều nhất là bán câu đối, chữ Phúc. Đương nhiên cũng có cả ném vòng, bắn bóng bay.
Đứng từ xa đã thấy chỗ ném vòng, Kinh Xán bèn kéo Hạ Bình Ý lách qua đó.
Quanh sạp nhỏ rất đông người, phần lớn chỉ đứng đây hóng chuyện. Có mấy đứa trẻ muốn chơi nhưng người lớn lại nói khó mà quăng được lắm, mấy đứa bé ngoan ngoãn thấy bố mẹ không mua vòng cho cũng không đòi nữa, chỉ đứng nhìn người khác chơi; còn mấy đứa bé ương bướng hơn một chút thì cứ ầm ĩ lên vòi vĩnh, người lớn hết cách rồi mới mua cho một chiếc.
Kinh Xán đứng bên cạnh yên lặng theo dõi, có lúc là nhìn người khác chơi ném vòng, có lúc lại chỉ nhìn từng người xung quanh. Hạ Bình Ý vẫn luôn chú ý đến từng ánh mắt và hành động của cậu. Anh bỗng phát hiện mình rất sợ khi thấy Kinh Xán yên lặng quan sát thế này, bởi vì lúc ấy, dù ánh mắt Kinh Xán vẫn còn cảm xúc, song cảm xúc ấy lại đi theo người khác. Cậu ấy vui cho người khác, tiếc cho người khác, như một kẻ ngoài cuộc đang đọc một câu chuyện… Như thể cậu không thuộc về thế giới này, cậu chỉ đang quan sát con người ở đây sống cuộc sống thú vị thế nào.
“Kinh Xán,” Hạ Bình Ý không nhìn nổi nữa, cũng không muốn chờ Kinh Xán chủ động
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-dac-xan-lan/983046/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.