Khi trời sáng hẳn, Kinh Xán lại ép mình lên giường nằm thêm một lát. Khi cậu dậy lần nữa đã là buổi trưa, Kinh Xán đau đầu kinh khủng, cậu ăn qua loa một chút, thật sự không chịu nổi nữa mới run rẩy tìm thuốc giảm đau trong ngăn kéo.
Nước lạnh bao quanh viên thuốc trôi xuống bụng, đợi cơn đau đầu thuyên giảm, cơn đau nơi đầu gối mới trở nên rõ ràng. Kinh Xán ngồi trên sô pha, xắn ống quần ở nhà lên, phơi đầu gối thoạt trông có vẻ te tua ra. Dù hôm qua Hạ Bình Ý đã xử lí vết thương tróc da giúp cậu, nhưng sau một đêm, vết tụ máu lại càng thêm tối màu, quanh vết thương trông lại càng đáng sợ.
Kinh Xán giơ chân, nhịn đau đạp vào không trung vài lần, đợi cơ thể quen hẳn với cái đau rồi cậu mới đứng dậy, mang đống quần áo bẩn để dồn mấy ngày đi giặt. Mặt trời ban trưa ấm áp, phơi quần áo xong, Kinh Xán lười biếng nhoài người trên lan can, nhìn xuống thành phố nhỏ mình đã khá quen thuộc này.
Cậu nhìn ra góc phố, nơi đó có một hiệu làm tóc bày trí theo kiểu retro, Kinh Xán đã chú ý tới nó lâu lắm rồi. Trên cửa sổ bằng kính của cửa hiệu là năm chữ cực lớn được dán bằng giấy nhớ, “Tiệm làm tóc Mỹ Mỹ”, cả tên cửa hiệu và cách trang hoàng đều rất cổ điển. Cửa hiệu làm tóc cũng là loại cửa gỗ đã không tìm thấy trên thị trường từ lâu, cánh cửa rất cũ, ngoài cửa còn có cột ba màu đang xoay tròn. Thoạt trông hơi giống cảnh tượng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-dac-xan-lan/983037/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.