Hạ Bình Ý không biết anh và cậu bạn kia có tính là quen nhau không. Dù hôm đó cũng coi là chào nhau rồi, nhưng anh hoàn toàn không biết tên người ta, chắc người ta cũng không biết anh từ đâu xuất hiện. Anh luôn đợi ngày nào đó họ gặp lại, nói đôi câu, nhưng cũng lạ, đi ra đi vào bao nhiêu lần mà anh chưa bắt gặp cậu ấy lần nào.
Tiết thể dục hôm nay, Hạ Bình Ý vốn định nằm trên lớp ngủ bù, nhưng lớp nào cũng phải có mấy cậu con trai thích chơi bóng rổ, cứ đến giờ lại là hào hứng “quẩy” hết mình. Giáo viên dạy toán vừa bảo hết tiết, Vương Tiểu Vĩ đã giơ chân câu quả bóng dưới gầm bàn lên, ôm vào lòng, sau đó giục Hạ Bình Ý ra sân.
3 đấu 3, đấu nửa sân, với Hạ Bình Ý thì như vậy khá nhẹ nhàng. Lại thêm trình của mấy đứa bạn trong lớp cũng khá, Hạ Bình Ý đánh rất mượt, trong một cú nhắm rổ ném bóng nào đó, sự kích động đã lâu chưa có bỗng dâng trào trong lòng anh. Nhưng nửa sau trận đấu khi trạng thái của Hạ Bình Ý tốt hơn, thì có hai người trên sân lại trở nên rất lạ. Chẳng hạn như Vương Tiểu Vĩ, truyền quả bóng cũng để mất, lúc ném bóng thì không nhìn rổ, cũng không biết đang nhìn đi đâu. Trong lúc nghỉ ngơi, Hạ Bình Ý bước lên, lấy làm lạ nhìn Vương Tiểu Vĩ: “Làm cái gì đấy?”
Vương Tiểu Vĩ có vẻ chột dạ, mắt liếc đi chỗ khác, không giống tên mặt dày thường ngày chút nào.
Nhìn theo hướng cậu ta đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-dac-xan-lan/983016/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.