Chương trước
Chương sau
Cảnh Kỳ Trăn cầm chai đồ uống tuyết lê đường phèn tìm một ngăn tủ sắt ngồi xuống.
Nghe bạn trai Mạn Mạn phàn nàn, Cảnh Kỳ Trăn nghĩ đến những lời Trái đất đã nói, có vẻ như đây không phải là vấn đề của riêng Trái đất, cậu nhịn không được nói: "Người anh em, lúc trước cậu có nhắc tới trò chơi tên《 Silent Hill 》, có thể đề cử thêm mấy game khác na ná trò này không?"
Mọi người: "......"
Anh chàng người nước ngoài kêu rên một tiếng, cười khan nói: "Tôi biết các ngươi có câu ngạn ngữ cẩn tắc vô ưu......"
Nhưng thời điểm này mà nói tới chuyện đó cứ làm người ta có dự cảm xấu là mọi chuyện không quá tốt lành.
Cảnh Kỳ Trăn lấy một cây xúc xích bắp trong túi mua hàng của lão Tiêu ra, mở ăn, vẻ mặt thoải mái nói: "Bình thường rảnh rỗi không có việc gì làm thì chơi game để giải trí cũng không tệ, cũng đề phòng vạn nhất lại phát sinh ra chuyện giống vậy một lần nữa, lúc đó tôi đã có chuẩn bị rồi!"
Anh chàng người nước ngoài che mặt: "Được rồi, cậu đã thuyết phục được tôi."
Nói tới game, bạn trai Mạn Mạn tỏ ra rất thích thú, "Ái chà, có rất nhiều game giống vậy, để tôi nhớ lại đã, tôi sẽ đề cử cho mọi người vài game kinh điển nhé!"
Mạn Mạn đột nhiên cắt ngang lời bạn trai, nghiêm túc nói: "Chờ khi trở về chúng tôi sẽ lập một danh sách chi tiết về các game cho cậu, cũng thêm một số tiểu thuyết kinh dị hoặc truyện tranh có chủ đề liên quan để tham khảo."
Hiển nhiên tâm tư của Mạn Mạn rất tinh tế, nói xong cô còn cười sang sảng: "Nhân tiện mọi người cùng trao đổi phương thức liên lạc đi! Tuy chuyến đi này hữu kinh vô hiểm, nhưng cũng coi như quen biết nhau lúc sống chết."
Có Mạn Mạn đề nghị, mọi người lập tức náo nhiệt trao đổi cách thức liên hệ.
Siêu thị này có điện có nước, nhưng có lẽ vì không gian xung quanh bị chia cắt nên hoàn toàn không sóng di động, vì vậy mọi người cũng chỉ có thể sử dụng phương pháp cơ bản nhất là từng người lần lượt báo tên của mình ra cho mọi người lưu tên và số điện thoại lại.
Chỉ duy độc một mình Vân Song Hoa, anh vô tội chớp chớp mắt rồi bất lực cười nói: "Bình thường tôi đều nhá máy hoặc quét mã nên không nhớ số điện thoại của mình......"
Cảnh Kỳ Trăn: "......"
Liếc nhìn Vân Song Hoa một cái, Cảnh Kỳ Trăn lấy một quyển tập và một cây viết từ trong balo của mình ra, xé một trang giấy xuống để ghi lại mấy dãy số mình mới lưu vào điện thoại rồi đưa cho Vân Song Hoa.
Vân Song Hoa nhận trang giấy, nhìn thoáng qua rồi nghiêm túc nói cảm ơn.
||||| Truyện đề cử: Giam Cầm Một Bông Tuyết Nhỏ |||||
Bởi vì bên ngoài vẫn còn là ban đêm, mọi người không muốn sinh thêm chuyện nên cho dù ma nữ đã bỏ đi cũng không có ai muốn ra khỏi phòng bảo vệ chật chội này.
Không cần phải thương lượng, mọi người đều ăn ý quyết định sẽ ở lại đây một đêm, chờ đến buổi sáng khi nghe thấy siêu thị thông báo mở cửa buôn bán thì mới đi ra.
Lão Tiêu lẩm bẩm nói: "Cũng không biết ban đêm ở chỗ này kéo dài bao lâu nữa."
Cảnh Kỳ Trăn nhìn thoáng qua đồng hồ trên di động của mình, bọn họ đến siêu thị B đặc biệt này vào ngày 22 tháng 2 ở siêu thị A, nhưng thời gian trên di động vẫn ở mốc thời gian ban đầu, không khớp với thời gian đóng cửa của siêu thị B.
(Giải thích: Vd Siêu thị A đang là 7h, mà qua siêu thị B thì đã tới giờ đóng cửa là 9h, thời gian bị chênh lệch nhưng đồng hồ trên di động không lệch từ 7h thành 9h mà chỉ chạy tiếp 7h01, 7h02,... như đang ở bên A)
Bất quá đây cũng là một lợi thế, chờ bọn họ quay về suôn sẻ, bọn họ có thể dựa vào thời gian trên di động để so sánh thời gian trong khu vực bị ăn mòn với thời gian của thế giới hiện thực.
Nghĩ đến đây, Cảnh Kỳ Trăn hơi nâng cao tinh thần, trực tiếp hỏi: "Có ai để ý đến thời gian khi siêu thị phát đoạn nhạc chuẩn bị đóng cửa không? Lúc ấy thời gian được loa phát thanh nhắc tới là 8:45 tối, vậy còn thời gian trên di động là bao nhiêu?"
Vài người ráng nhớ lại nhưng tất cả đều lắc đầu.
Khi đó ai cũng lo lắng hết, thật ra họ đều cố gắng giữ bình tĩnh, tận lực giảm thiểu sơ sót bằng cách tư duy nhóm, nhưng dù vậy thì cũng rất khó bao quát hết mọi mặt.
Chỉ duy độc lão Tiêu, "A" một tiếng rồi nhanh chóng nói: "Tôi nhớ rồi, lúc đó tôi có nhìn thoáng qua thời gian trên di động, là 17:12 phút."
Cho đến khi 'Bảo vệ' bị thương nặng ngất xỉu, ma nữ tuân theo thỏa thuận chủ động rời đi thì lão Tiêu mới thật sự bình tĩnh lại, trán cũng không đổ nhiều mồ hôi lạnh nữa.
Cảnh Kỳ Trăn cúi đầu mở di động lên lưu thời gian 17: 12 phút lại.
Mạn Mạn vội hỏi, "Cậu đang tính toán tỉ lệ thời gian của 2 thế giới hả?"
Cảnh Kỳ Trăn gật gật đầu, "Ừ, tôi nhớ lúc nãy ma nữ —— à, là cô Lý có nói, trong trí nhớ của cô ấy thì ngày 22 tháng 2 ở siêu thị B này đã từng có người báo cảnh sát đúng không?"
Đại ca đeo xích vàng chợt nhận ra, "Là vì chúng ta mất tích!"
Cảnh Kỳ Trăn gật gật đầu, "Đúng vậy, tuy phần lớn người xa lạ và khách du lịch sẽ không quá để ý đến những người xung quanh họ, nhưng trong nhóm chúng ta có Quế Quyên và anh Tiêu đang trong tình huống đặc biệt!"
(một người đang tính tiền và một người đang được tính tiền)
Trong siêu thị tấp nập người qua kẻ lại, cho dù có vài khách hàng đột nhiên biến mất thì người xung quanh cũng sẽ không nghĩ nhiều, cùng lắm thì họ chỉ cho rằng mình bị hoa mắt.
Nhưng em gái thu ngân đang đứng ở quầy thu ngân thì khác, chắc chắn mấy khách hàng đang đợi tính tiền sẽ phát hiện cô ấy đột nhiên biến mất, đồng nghiệp và sếp của em gái thu ngân cũng sẽ nhận ra có điều bất ổn.
Lão Tiêu cũng vậy, xe đồ bên hắn chỉ mới tính được một nửa, nhân viên thu ngân bên quầy thu ngân đó cũng sẽ chăm chú để ý đến khách hàng và hàng hóa cần tính tiền ở trước mặt. Xe đẩy và khách hàng không cánh mà bay, dù nhân viên thu ngân cho rằng mình đang nằm mơ thì một nửa hàng hóa đã được quét mã vạch trên quầy thu ngân cũng sẽ chứng minh sự kiện đột ngột mất tích là sự thật......
Dưới tình huống như vậy, chắc chắn sẽ có người báo cảnh sát. Khi cảnh sát xuất đoạn video giám sát trong siêu thị ra kiểm tra tự nhiên sẽ phát hiện không chỉ có hai người là em gái thu ngân và lão Tiêu đột nhiên biến mất trong siêu thị.
Cả đám nhìn nhau một lúc.
Cảnh Kỳ Trăn dùng một tay chống cằm, nghiêm túc nói: "Tôi cảm thấy, chờ chúng ta trở về hẳn là phải đi tới Cục Cảnh Sát lập biên bản gì đó."
Bà lão cười cười, "Chắc phải vậy rồi, hơn nữa tình huống chúng ta gặp được quá đặc biệt, báo cho cảnh sát biết cũng không phải là chuyện xấu."
Cảnh Kỳ Trăn gật gật đầu, "Đúng vậy. Hơn nữa nếu chúng ta bị cảnh sát đem đi thì những gì chúng ta nói cho cô Lý biết cũng sẽ dễ tin hơn!"
Mạn Mạn vừa nghe lập tức có một suy nghĩ càng đơn giản thô bạo nhưng rất hiệu quả, "Vậy đến lúc đó chúng ta trực tiếp vào Cục cảnh sát rồi nhờ cảnh sát thông báo cho cô Lý, sau đó nói rõ hết mọi chuyện trong Cục cảnh sát đi! Tuy đó là chuyện ở tương lai, nhưng dù sao cũng là án giết người!"
Mọi người gật đầu.
Em gái thu ngân càng thêm kích động nhìn Mạn Mạn, trước kia cô gặp khó khăn sếp đã giúp cô, đương nhiên cô cũng hy vọng sếp khỏe mạnh......
Thời gian chờ đợi dài đằng đẳng đã bớt nhàm chán nhờ cuộc chuyện trò cười nói của mọi người.
Lại một lát sau, bà lão thức khuya không nổi ngáp một cái.
Lão Tiêu vẫn đang ngồi trên giường lập tức đứng dậy đề nghị: "Bà nằm xuống nghỉ ngơi một lát nhé?"
Cảnh Kỳ Trăn nói thêm: "Mọi người cũng dựa vào tường nhắm mắt nghỉ mệt tí đi, chỉ cần chúng ta đừng ngủ hết là được rồi."
Bạn trai Mạn Mạn lập tức nhìn về phía Mạn Mạn, "Bảo bối, em muốn dựa lên người anh ngủ một chút không?"
Cảnh Kỳ Trăn vừa mới đề nghị cả đám nghỉ ngơi: "......" Hai tên thích thồn cơm chó lại tới nữa rồi!
Mạn Mạn thoải mái rúc người vào ngực bạn trai nhưng không tính nhắm mắt, thanh âm vẫn đầy sức sống, cười nói: "Thức cả đêm chỉ là chuyện nhỏ đúng không?"
Bạn trai Mạn Mạn gật đầu, "Ừ!"
Làm một lập trình viên thì thức đêm không tính là cái đinh gì!
Mạn Mạn còn nửa đùa nửa thật chủ động giải thích: "Hai đứa tụi tôi đều là cú đêm, vì tránh cho bị đột tử nên đã kiên trì đi tập thể hình, lúc này tụi tôi thật sự không buồn ngủ."
Anh chàng người nước ngoài nhún vai: "Biết bay lắc cả đêm trong party không?"
Đại ca đeo xích vàng vẫn ngắn gọn súc tích: "Không buồn ngủ."
Vân Song Hoa chớp chớp mắt, "Tôi cũng không buồn ngủ tí nào!"
Lão Tiêu trung niên thực sự không thể thức khuya vì mỗi ngày phải làm việc như trâu như bò: "......"
Em gái thu ngân Quế Quyên có cuộc sống tương đối đơn giản, cho nên lịch làm việc và nghỉ ngơi cũng có quy luật: "......"
Cảnh Kỳ Trăn nhìn về phía hai người bọn họ, cười đề nghị: "Quế Quyên và bà lên giường nằm đi! Anh Tiêu chịu khó nằm ngủ trên bàn nhé?"
Bà lão thật sự đã kiệt sức, gật đầu bảo em gái thu ngân Quế Quyên qua chỗ bà rồi chân thành nói cảm ơn: " Cảm ơn con đã vất vả."
Hai người bọn họ nằm nghiêng trên giường đơn, trải qua một ngày mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần, bà lão và em gái thu ngân chìm vào giấc ngủ rất mau.
Lát sau Lão Tiều ngồi khoanh tay trên ghế cũng phát ra tiếng ngáy nhẹ.
Sau khi có người ngủ, những người đang thức cũng không nói chuyện phiếm tiếp nữa mà tự mình chơi di động, thuận tiện sạc đầy hết tất cả di động......
Một đêm yên lặng.
Khi tiếng loa phát thanh thông báo siêu thị mở cửa vang lên cùng tiếng "Xẹt xẹt", tất cả mọi người đều nâng cao tinh thần.
Cảnh Kỳ Trăn lao về phía cánh cửa, nhìn qua khe cửa, cậu tận mắt thấy ' bảo vệ' nằm ngoài hành lang biến mất, vũng máu trên hành lang cũng không còn, nhưng cây rìu khổng lồ dính máu vẫn đang nằm dưới sàn chứng minh mọi chuyện xảy ra tối hôm qua không phải là hư ảo.
Đại ca đeo xích vàng đi qua đánh thức lão Tiêu.
Mạn Mạn cũng duỗi tay nhẹ nhàng vỗ vỗ bà lão và em gái thu ngân Quế Quyên.
Bạn trai Mạn Mạn vội xuất các video giám sát gần như không có gì thay đổi của đêm nay ra, lưu vào di động của mình.
Cảnh Kỳ Trăn mở cửa phòng bảo vệ ra rồi dùng di động chụp lại toàn bộ khung cảnh bên ngoài.
Anh chàng người nước ngoài đi qua, khom lưng định sờ vào cây rìu khổng lồ dài 1 mét thì đột nhiên nhỏ giọng hô lên, "Hả? Cái này! Mọi người mau qua sờ thử xem!"
Cảnh Kỳ Trăn tò mò thử một chút, nháy mắt khi chạm vào cây rìu khổng lồ, trong đầu cậu liền hiện ra một loạt giới thiệu vật phẩm.
【 tên: Rìu khổng lồ nhuốm máu 】
【 loại hình: Vũ khí 】
【 phẩm chất: Màu trắng 】
【 sử dụng: Nếu bạn cầm được nó thì bạn có thể vung nó lên! 】
【 hạn chế: Công kích vật lý 】
【 ghi chú: Một cây rìu bự vô cùng bình thường, lực công kích của nó bắt nguồn hoàn toàn từ trọng lượng của nó. Máu nhuộm lên không mang cho nó sức mạnh thần kỳ mà chỉ khiến nó càng giống vũ khí giết người. Nó bị cong, bị mòn, chả được tích sự gì ngoại trừ giúp bạn không bị gió to thổi bay. Có lẽ người bán ve chai sẽ chào đón nó hơn là người sưu tầm vũ khí. 】
Anh chàng người nước ngoài nhìn cả đám, "Mọi người thấy sao?"
Đại ca đeo xích vàng hiếm khi chủ động nói: "Đem về!"
Cảnh Kỳ Trăn cũng gật đầu, "Bên trên có vết máu, nếu cảnh sát xét nghiệm DNA rồi đối chiếu với nhân viên làm việc trong siêu thị thì có thể biết được ' bảo vệ ' tương ứng với ai."
Nếu đã hứa giúp thì phải giúp đến cùng, vì ma nữ cô Lý nữ không cho tên bảo vệ này sắc mặt tốt nên Cảnh Kỳ Trăn có lý do tin tưởng đối phương có dính líu đến án mạng xảy ra vào ngày 19 tháng 3.
Mọi người: "=口=!!!" Cậu nói rất có lý a!
Những người còn hơi chần chờ đều lập tức quyết tâm đem cây rìu khổng lồ nhuốm máu này theo —— Bết lắm cũng phải lấy được vài mẫu máu!!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.