Linh Tâm vội vàng thay đồ rồi xuống nhà, mở cửa thật khẽ để người nhà không biết, không lâu sau đó chị của Hương thật sự đến đón cô. Căn nhà quen thuộc dần hiện ra trước mắt, trong đầu của cô có hàng tá câu hỏi không có lời giải, khó chịu vô cùng. Đèn trong nhà vẫn sáng, cô cùng chị đi vào bên trong, thấy bố mẹ Hương đẩy cô ấy ra bên ngoài trên chiếc xe lăn. Cô thảng thốt không nói nên lời, nhìn Hương sắc mặt tiều tụy, nhưng trên môi cô ấy vẫn nở nụ cười với cô, giọng nói cũng yếu ớt hẳn.
-Xin lỗi vì đã gọi cậu đến lúc đêm khuya thế này, nhưng … tớ sợ sẽ không gặp được cậu nữa, muốn nhìn thấy cậu mà thôi.
Linh Tâm chạy đến ngồi xổm dưới chân của Hương, làn da trắng hồng hào của cô ấy bây giờ trắng bệch, nổi cả gân xanh. Giọng của cô như lệch hẳn đi.
-Hương, cậu … sao thế này, sao lại bệnh thành ra thế này?
Mẹ Hương đứng bên cạnh nói.
-Hương … bị u não, là u ác tính.
-Nhưng y học hiện giờ rất tiên tiến không phải sao, nhất định sẽ có cách chữa khỏi cho cậu ấy mà.
-Bệnh của Hương phát triển quá nhanh, đã di căn rồi. Gia đình có năn nỉ bác sĩ hết mực, nhưng khối u đó nằm ở vị trí khá nguy hiểm. Bệnh viện trả về, còn nói người nhà hãy chuẩn bị tâm lý.
Mẹ Hương khóc nấc lên, trong lòng cô hoảng loạn cực độ. Cô run run nắm lấy bàn tay gầy guộc của Hương, đau lòng đến mức nước mắt chảy hai hàng. Hương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-cua-nuoc-mat/347297/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.