Thuỵ Nhiên dừng chân lại khi thấy cảnh cửa phòng bố không được khép chặt. Cô vẫn luôn tò mò về Thạch Thảo và bố, về mối quan hệ giữa hai người. Căn phòng của bố luôn là một nơi đầy bí ẩn, nhưng nó làm Thuỵ Nhiên thấy sợ nhiều hơn. Ngay từ bé cô đã được dạy đó là một phòng cấm, không một ai được bước chân vào đó ngoài bố.
Có một lần mẹ đã bỏ qua tất cả sự cấm kỵ mà bố giăng ra mà xông vào, kết quả là hai người đã ly dị. Thuỵ Nhiên còn nhớ, đó là một trong những vụ ly hôn tốn nhiều giấy mực của báo chí. Không phải vì số tài sản quá lớn của bố sẽ phải chia ra, mà mẹ cô chấp nhận ra đi chỉ với một công ty con của tập đoàn, một chút tiền vặt, một chiếc xe ô tô và hơn cả, là không hề có cô.
Năm ấy Thuỵ Nhiên mới mười tuổi. Một đứa trẻ bị mẹ bỏ rơi từ năm mười bảy tuổi. Cô không bao giờ oán trách mẹ, chỉ không hiểu tại sao mẹ lại không cần cô.
Có những chuyện luôn xảy ra mà không có lời giải đáp. Hoặc là nó đã bị chôn đi.
"Trong di chúc thừa kế của tôi không bao giờ có tên Thuỵ Nhiên." Giọng ông Việt Quang vọng ra.
Đôi chân Thuỵ Nhiên khựng lại, đôi mắt mở to, toả ra một sự kinh ngạc.
"Tại sao vậy?" Thạch Thảo hỏi. "Đó là con gái của ông kia mà?"
"Có điên mới để một đứa không ăn học tử tế, không có chuyên môn lên điều hành một tập đoàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-cua-anh/2625021/chuong-2-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.