Vĩnh ngồi trong một quán bia hơi, không cùng ai cả. Xung quanh đều là những bàn đông người, chúc tụng nhau như thể cuộc đời họ chỉ toàn niềm vui. Nhân viên phục vụ hối hả bưng những tháp bia lớn đến từng bàn, có vài người còn bị kéo lại để trả lời mấy câu không đầu không cuối cho những kẻ say.
Thật không hợp lý chút nào khi ngồi xem phim, nghe nhạc trong không gian thế này. Vậy mà Vĩnh lại đang chăm chú xem một bộ phim điện ảnh từ năm 1995. Before Sunrise. Đây là bộ phim mà Thuỵ Nhiên nói với anh cô ta sẽ xem khi có thời gian rảnh, vì nghe đâu nó chứa đựng những đoạn hội thoại vô cùng tình giữa hai người đang yêu nhau. Đó là ngày Valentine, sau khi rời khỏi Lúc Chiều Tàn, cô ấy đã nói như thế.
Vĩnh nhận ra rằng mình đang cố gắng hoàn thành những gì mà Thuỵ Nhiên chưa thể làm. Ít nhất là ở trong giới hạn anh biết về cô. Không cứu được cô, tâm trạng anh như một lò than rực hồng. Còn anh như một miếng thịt bị nó nướng cho khét lẹt. Giờ đây anh chỉ có thể tự xoa dịu mình bằng những trò mà anh từng cho là nhảm nhí.
Phim sắp hết, chẳng có lấy một cảm xúc nào nổi lên trong anh. Vì anh chẳng hiểu tại sao mà đạo diễn lại làm một bộ phim hai nhân vật gặp nhau rồi nói qua nói lại như vậy. Anh ghét những bộ phim như thế này. Dù anh chẳng xem nhiều phim.
"Chú mua kẹo cho con đi chú!" Một đứa trẻ chỉ mặc một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-cua-anh/2625008/chuong-4-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.