Thuỵ Nhiên kinh ngạc đến mức thinh lặng. Cô có thể nghe thấy những tường thành đang dần đổ nát trong mình.
Hoá ra đó là lý do bố luôn tàn nhẫn với cô. Cuối cùng thì Thuỵ Nhiên cũng tìm được câu trả lời. Nhưng trả lời cho một câu hỏi làm trái tim cô tan nát lại chính là một sự thật đầy đớn đau khác.
Có thể thấy được sự sụp đổ của Thuỵ Nhiên là một sự sụp đổ của niềm tin. Tại sao cô không phải là con ruột của bố? Tại sao bố lại không nói cho cô biết? Họ còn giấu cô những chuyện gì nữa? Thuỵ Nhiên như người rơi vào cơn mê. Rốt cuộc thì giá trị của cô ở trong gia đình mình là gì? Lòng cô như có muôn ngàn đợt sóng lớn, các đợt sóng dâng cao rồi vỗ tan chính nó lên những mỏm đá nhấp nhô, nhọn hoắt. Đây không phải là một sự hoang mang, đây là đỉnh cao của tuyệt vọng trong lòng.
Hoá ra cái chết không đáng sợ đến mức ấy! Khi biết mình như một đứa trẻ mồ côi, biết được người bố mà cô vẫn luôn thắc mắc về sự vô tình của ông ta không phải là bố đẻ của mình còn đáng sợ hơn. Bao nhiêu năm qua cô đã sống với một người đàn ông xa lạ. Để ông ta biết hết mọi thứ về cô, để ông ta đày sự lạnh nhạt lên trái tim cô, để ông ta dùng tiền khống chế, để ông ta ru mình vào cơn mê.
Ông ta đã huỷ hoại đời cô theo một cách nào đó. Nhưng Thuỵ Nhiên không tìm ra được tên gọi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-cua-anh/2625000/chuong-5-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.