Chương trước
Chương sau
Trong căn phòng riêng của hội phó Phương Uyên…
Phương Uyên trở mình không yên giấc vì câu nói thốt ra từ đại tiểu thư nhà Phoenix từ cuộc họp buổi tối: "... có lẽ anh ấy đã quên hoặc không còn nhớ tôi từ mười hai năm trước."
Mười hai năm trước, con số này gợi lại cho cô về vụ tai nạn suýt giết những người bạn của cô, chính vì nó mà Trọng Tuấn mới rời bỏ hòn đảo này, rời bỏ cô mà đi sau khi cậu ấy phát hiện ra... đôi mắt màu đỏ như máu của cô. Thở dài vì những ký ức buồn thi nhau kéo đến, ôi cả lời hứa của cô với cha mẹ nữa, một năm học mới lại bắt đầu, mẹ cô ra lệnh cho anh trai Gia Bảo của cô: nếu như cô không kiếm được một người nào đó để làm người hầu trong năm học này thì anh cô sẽ ra tay, lúc đó cô không được quyền can thiệp. Có vẻ anh trai cô đã có kế hoạch cho chuyện này, mục tiêu của anh ấy quá rõ ràng: chính là Trọng Tuấn, những lời nói bóng gió về tuyển thêm thành viên cho hội học sinh, cả chuyện bẫy Trọng Tuấn lạc vào phòng tắm khu ký túc xá nữ. Không biết anh trai cô còn giở trò gì trong kế hoạch quái gở này chăng? Nói là người hầu cho có danh vậy thôi chứ thực ra là nguồn cung cấp máu dự trữ mỗi khi chủ nhân là những Vampire khi cảm thấy khát cùng cực thì sẽ hút máu từ họ. Nhưng từ khi khoa học kỹ thuật phát triển thì mỗi vampire đã có hàng chục túi máu dự trữ nên họ cũng không cần thiết phải hút máu người hầu. Bất chợt lời nói của gã tóc vàng đang văng vẳng bên tai cô: "Cứ việc nghe theo cảm xúc của cô muốn gì." khiến cô tự hỏi: " Hắn nhìn ra mối bận tâm của mình sao?". Nghĩ mãi cô cũng hiểu được ẩn ý đằng sau lời nói của hắn, khẽ mỉm cười Phương Uyên chìm dần vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, khoác lên bộ trang phục nữ sinh quen thuộc của học viện. Chỉ còn hai ngày nữa là Lễ khai giảng chào đón năm học mới bắt đầu nên công việc chuẩn bị đang bước vào nước rút. Soi trước gương thấy hình ảnh phản chiếu đầy tươi tắn, sức sống tràn đầy năng lượng để chuẩn bị cho buổi làm việc tại trụ sở hội học sinh hôm nay. Cô ra khỏi phòng tiến đến phòng ăn, lão quản gia trịnh trọng thưa: "Buổi sáng đã sẵn sàng, thưa tiểu thư!"
Uyên đáp: "Cảm ơn!"
Hội phó ngồi vào ghế chuẩn bị thưởng thức bữa sáng lão quản gia đã chuẩn bị, cô hỏi: "Anh tôi không ăn à?"
Lão đáp: "Thưa tiểu thư, thiếu gia đã ra ngoài từ rất sớm."
Phương Uyên cũng không hỏi gì thêm vì hai anh em cũng ít khi ăn chung, gặp nhau ở nhà chỉ trên đầu ngón tay, gặp nhiều lần chắc chỉ trong phòng Chủ tịch hội học sinh. Trong cuộc họp tối qua, cô thấy anh ấy thi thoảng nháy mắt đá lông nheo với Caroline Phoenix liên tục, Caroline cũng mỉm cười nháy mắt lại với anh cô. Các hành động dù kín đáo đó không hề lọt qua ánh mắt của cô. Chuyện này khiến cô cũng suy nghĩ: người yêu của anh ấy vốn là con người nhưng đã chết cách đây gần 200 năm, quãng thời gian cô đơn mà anh ấy phải chịu đựng quả thật không thể tưởng tượng được. Quan sát Caroline, cô cũng thấy có nét gì đó giống với người yêu cũ mà anh trai cô hay kể cho cô nghe, có lẽ vì vậy mà anh cô đã có tình ý với Caroline? Dù cả hai chỉ mới lần đầu gặp? Dẫu vậy, cô nghĩ chuyện của anh trai không nên xen vào. Dù sao tuổi đời anh ấy lớn hơn cô gần 21 lần.
Giải quyết xong bữa sáng, cô lấy smartphone nhắn tin cho Trọng Tuấn đến trại nuôi sinh vật của Học viện. Xong xuôi, cô thong thả đến đó.
……
Tại trại nuôi sinh vật...
Một nam một nữ đang đi dạo quanh trại nuôi sinh vật, nam nhân kia lên tiếng: "Hẹn hò mà cứ như tập trận ấy."
Nữ nhân kia nhẹ nhàng mỉm cười: "Như thế này anh không thấy vui sao?"
Nam nhân kia bâng quơ: "Quen nhau đã năm năm mà số lần gặp đếm trên đầu ngón tay, còn phải giả vờ như không quen biết nhau trước mặt bao nhiêu người ấy chứ. Cũng phải, bà chị của em quản lý kĩ quá mà. Đúng là út nữ nhà Phoenix có khác, được bao bọc như châu báu ấy."
Hôm nay Caroline diện bộ váy hai dây màu xanh nhạt hở nửa cặp tuyết lê của mình đi dạo với Gia Bảo, cô cười hi hi nói: "Giống với cô em gái của anh thôi."
Gia Bảo thở dài trả lời: "Ai biểu nó là em gái anh. Đôi lúc anh còn phải sợ nó nữa là…"
Caroline ngạc nhiên: "Tại sao?"
Gia Bảo trả lời: "Mỗi lần gặp chuyện không vừa ý nó sẽ nổi giận lên, ai nói gì nó cũng sẽ sẵn sàng đốp chát lại, kẻ nào khiêu khích nó chơi tới bến luôn. Cách đây mấy bữa anh chỉ muốn giúp đỡ phát triển tình cảm giữa nó và cậu học sinh mới chuyển đến bằng cách ghi mấy tấm biển báo…"
Nói tới đó, Hội trưởng im bặt, Caroline thúc giục: "Rồi sao nữa…"
Gia Bảo nói tiếp: "Chỉ có thế nó nổi giận ầm ầm và đánh anh trai nó thừa sống thiếu chết."
Caroline lấy tay che miệng cười khúc khích: "Ha...ha…"
Hội trưởng quay lại nhìn cô người yêu xinh đẹp điềm đạm đang cố gắng ngưng cười: "Có gì đáng cười đâu chứ, y hệt như chị em vậy."
Caroline ngơ ngác: "Chị em?"
Bảo nhìn lơ đãng chỗ khác nói: "Chị em nói mốc anh trong cuộc họp hôm qua."
Caroline mỉm cười: "Chị ấy chỉ là đùa chút thôi. Hơn nữa anh cũng đã trả thù rồi mà. Vụ cúp nước trong phòng tắm ký túc xá nữ là do anh làm đúng không?"
Hội trưởng ấp úng: "À, ừm…"
Caroline nói tiếp: "Đấy, thấy chưa? Anh cũng đâu phải dạng vừa."
Đang mải mê nói chuyện không ai ngờ có người đã nghe được, đó là học sinh chuyển trường hơn được tuần, cậu học sinh đó đã rõ: thì ra mình bị hội trưởng chơi khăm dù chưa gặp anh ta lần nào, hội phó và mình cũng là nạn nhân trò đùa của Hội trưởng. Cậu học sinh đó là Phan Trọng Tuấn, do nhận được SMS của hội phó nên cậu mới đến đây đợi. Thật ngạc nhiên khi thấy hội trưởng và Caroline cũng đến đây hẹn hò và nhờ đó cậu mới biết hôm đó mình bị đòn oan từ hội phó. Cậu cẩn thận núp lùm để hai người họ không phát hiện.
Hội trưởng nhìn đắm đuối Caroline như đang mê hoặc cô nàng: "Chưa đủ, nếu vậy em phải thay chị em đền cho anh."
Caroline đỏ mặt nói nhỏ khi gương mặt hội trưởng sát mặt mình: "Đền gì cơ ?"
Và môi hội trưởng áp sát môi nàng, Caroline nhắm mắt tận hưởng giây phút hội trưởng mang lại.
Lúc này Phương Uyên đã tới thấy Trọng Tuấn đang núp quan sát gì đó, cô tới gần hỏi thì cậu ra dấu im lặng và chỉ ngón tay về phía hội trưởng và Caroline đang hôn nhau. Uyên nhìn theo thì bất ngờ nổi lên, nó khá giống với nhận định của cô hồi lúc ăn sáng. Tiếp đó cả hai thấy Caroline mím môi, gò má đỏ bừng, chậm chậm kéo dây.
Chiếc váy hoa mỏng manh uốn lượn rơi rũ xuống theo đường cong cơ thể tuyệt đẹp của nàng, không gian chợt trở nên im ắng lạ thường.
Caroline gò má ửng đỏ, tay che ngang hai bầu ngực trắng nõn phập phồng hồi hộp. Nàng không mặc áo lót, toàn bộ cơ thể trắng muốt nõn nà tuyệt đẹp của Caroline chỉ còn che đậy bởi một chiếc quần lót ren trắng mỏng manh nhỏ xíu.
Nàng ngẩng đầu nhìn Hội trưởng, hai cánh tay chậm chậm buông xuống như chào đón ánh mắt anh chiêm ngưỡng hai bầu vú căng tròn săn chắc của mình. Rồi nàng từ từ nằm xuống phơi bày cơ thể trắng ngần nõn nà của mình cho Hội trưởng xem, Gia Bảo mỉm cười nằm lên người Caroline tìm đôi môi gợi cảm của nàng. Nàng nhắm chặt hai mắt như không muốn nhìn gương mặt gã đàn ông điển trai đang hôn rít lấy môi mình.
Caroline chợt kéo ghì đầu Gia Bảo xuống, chủ động đáp trả nụ hôn của anh một cách nồng nhiệt. Hai người trao môi lưỡi cho nhau say mê như một đôi tình nhân lâu ngày không gặp mặt… Bàn tay Hội trưởng ấm áp to lớn nhưng mềm mại lạ thường thuộc về một người suốt đời không biết lao động chân tay. Gia Bảo mơn trớn quanh quanh hai bầu vú Caroline một cách hời hợt như đùa giỡn làm cơ thể nàng phập phồng, hai đầu vú săn cứng. Hơi thở nàng chợt nặng nề dồn dập. Nàng nhận ra cơ thể mình đang rạo rực dưới bàn tay như có ma thuật của anh. Hai bầu vú vô thức ưỡn lên phó mặc cho bàn tay anh thỏa thích vuốt ve vò nắn.
"Ư…" Đôi môi Caroline mỏi nhừ tê dại, chiếc lưỡi thơm ngát nhỏ bé của nàng mềm nhũn mặc cho Hội trưởng say mê nhấm nháp. Đến lúc mặt nàng đỏ bừng vì ngạt thở, Hội trưởng mới chuyển nụ hôn mình xuống chiếc cổ thon dài, rồi vụt mặt vào hai bầu vú mơn mởn săn chắc. Caroline cắn môi nhìn chiếc lưỡi ấm áp của anh ta liếm quanh quanh, đôi môi anh lại ngậm kín cả đầu vú mút nhẹ nhẹ kéo lên như muốn vót nhọn hai đầu vú nhỏ bé săn cứng ray rứt.
"Ưm…" Nàng bật rên khẽ, mặt đỏ lên như say rượu. Hội trưởng tiếp tục say mê mút chùn chụt hai bầu vú trắng nõn săn cứng. Lưỡi anh đánh thật nhanh, làm cơ thể Caroline ưỡn cong lên run rẩy. Một tay anh xoa nắn hai bầu vú, tay còn lại chậm rãi vuốt ve xuống dưới. Một cảm giác ấm áp lan xuống chiếc quần lót ren trắng mỏng manh của nàng.
Hai bàn tay Hội trưởng vẫn tiếp tục vuốt ve cơ thể lõa lồ tuyệt đẹp của Caroline. Bàn tay bên dưới của anh luồn tay vào hai mép quần lót lại, níu lên. Bờ mu của nàng u rõ múp tròn dưới lớp vải mỏng manh. Hơi thở nàng gấp gáp nhìn bàn tay anh nhẹ nhàng mân mê bờ mu mủm mỉm, ngón tay anh khẽ miết dọc lên để lại một khe trũng trên lớp vải quần lót mỏng manh. Nàng run lên, hổn hển nhìn ngón tay Gia Bảo khẽ luồn vào đáy quần lót. Ngón tay anh nổi cộm bên dưới lớp vải khẽ di chuyển lên xuống làm cơ thể Caroline nhấp nhỏm liên tục. Đột nhiên, anh kéo lệch mép quần sang một bên. Caroline hoảng hốt khép chân lại.
Caroline thở dồn dập nhìn cặp đùi thon dài của mình bị Gia Bảo mở rộng sang hai bên. Âm hộ khít khao đỏ hồng óng ánh nước nhờn của nàng phơi bày trước mọi người. Nàng nhắm chặt hai mắt, mặt đỏ bừng vì xấu hổ, phần cơ thể thầm kín của nàng, đang phơi bày trước rất nhiều ánh mắt: người yêu nàng, Trọng Tuấn và Phương Uyên… Một cảm giác nhột nhạt ray rứt làm cơ thể Caroline ngột ngạt khó thở.​
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.