Chương trước
Chương sau
Ngày hôm sau 9 giờ tối tan học, Diệp Tình vừa bước ra cổng liền nhìn thấy người mà cô không muốn nhìn thấy nhất.

Cổng trường Tam Trung có một con dốc dài 10 m, Dịch Ngạo Xuyên chính là đang đứng chờ trên con đường cạnh con dốc đó.

Rất là chói mắt.

Đồng tử người thiếu niên đen nhánh như đá thủy tinh, mày kiếm rậm rạp, ngũ quan cứng rắn, diện mạo đẹp trai vô lại.

Anh ta tùy ý dựa vào chiếc xe mô tô màu đen, tay phải chống vào vị trí ngồi lái, mà ngón cái và ngón trỏ tay trái thì nhẹ nhàng cầm điếu thuốc đang cháy dở, thỉnh thoảng đưa lên miệng hút vài hơi.

Anh ta thờ ơ nhìn những học sinh đi ra cổng trưởng, tựa hồ như đang chờ ai đó.

Ngày hôm nay anh ta mặc một chiếc áo sơ mi màu đen, ống tay vén đến khuỷu tay, làm lộ ra nửa đoạn hình xăm đen bên tay trái, khí chất côn đồ, lưu manh, chờ ở cồng trường Tam Trung như đang tìm người tính sổ, những học sinh qua đường nhìn thấy liền tránh xa, tìm đường vòng mà đi.

Diệp Tình trong lòng căng thẳng, rất sợ bị ánh mắt anh ta phát hiện ra, chỉ cố cúi thấp đầu, cố gắng đi nhanh.

Cô biết Dịch Ngạo Xuyên hơn phân nửa là đến tìm cô, cô không muốn lại cùng anh ta có giao lưu gì.

Diệp Tình vốn dĩ nên đi đến dưới con dốc nhỏ rồi băng qua đường lớn, nhưng Dịch Ngạo Xuyên đang đứng chờ ở đó, cô không dám đi qua, chính là đi về hướng đường vòng nhỏ bên tay trái. Đồng thời trong lòng cũng âm thầm cầu nguyện Dịch Ngạo Xuyên ngàn vạn đừng phát hiện ra cô a, bằng không sẽ phiền phức rồi.

Nhưng còn chưa đi đến con đường nhỏ kia Diệp Tình đã bị Dịch Ngạo Xuyên chặn lại rồi.

Một con gió thổi tới mang theo mùi thuốc lá, cô đang cúi đầu nên chỉ có thể nhìn thấy quần bò anh ta đang mặc và đôi giày thể thao anh ta đang đi.

Cô kinh ngạc ngẩng đau lên, liền tiếp xúc với ánh mắt ương ngạnh nhưng hiểu rõ của thiếu niên.

“ Nhìn thấy ông đây liền đi là có ý gì?” Dịch Ngạo Xuyên có chút khó chịu, mày kiếm nhăn lại, trên gương mặt mang theo vẻ lạnh lùng.

Vết sẹo trên má của anh ta cũng vì vậy mà trở nên khủng bố, dữ tợn.

Cồng trường học có nhiều học sinh như vậy, lại mặc đồng phục giống nhau, theo lý thuyết muốn nhận ra ai với ai rất khó, nhưng anh ta vừa nhìn liền có thể nhận ra Diệp Tình đang cúi đầu mà đi.

“ Tôi, tôi không biết anh đến đây để tìm tôi” giọng nói có chút lắp. Ánh mắt Diệp Tình có chút bối rối, không dám cùng anh ta đối mắt, tim đập khẩn trương không kìm chế được.



Cô không có thói quen nói dối, hễ nói dối mặt liền đỏ, khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp lộ vẻ đỏ bừng, rất câu dẫn người khác.

Dịch Ngạo Xuyên trong nháy mắt sửng sốt, mày kiếm dãn ra, môi mỏng cười khẽ : “ Vậy bây giờ biết tôi đến đây tìm cô rồi chứ?”

Diệp Tình gật đầu, dáng vẻ rất ngoan, ngoan đến làm động lòng người.

Đôi mắt hạnh xinh đẹp nhìn ai cũng ôn nhu như nước, con ngươi trong suốt sáng lấp lánh, như hàm chứ nụ cười đầy sao. Chỉ là giờ đây đôi mắt này nhìn Dịch Ngạo Xuyên không có ý cười, chỉ có cảnh giác và sợ hãi.

“ Anh tìm tôi có việc gì sao? Có thể tránh ra cho tôi về nhà được không ?” Diệp Tình sợ hãi cùng anh ta thương lượng.

Thanh âm mềm nhũn nhẹ nhàng, giống như dòng suối trong vắt, cũng có chút mềm mại của những cơn mưa nhỏ vùng Giang Nam ngày xuân.

Cô ngửa mặt lên nhìn hắn,, đôi mắt hạnh trong suốt mở to, biểu tình trên mặt ngây thơ vô tội, càng làm nổi bật vẻ ngây thơ động lòng người.

Dịch Ngạo Xuyên nhìn mà đầu tim như run lên, anh ta vẫn là lần đầu tiên gặp một nữ sinh ngây ngô thanh thuần như vậy.

“ Có thể“ thiếu niên cười vừa vô lại vừa hư hỏng, chỉ mô tô đang đỗ ven đường “nhưng là phải ngồi xe tôi, tôi đưa cô về“

Diệp Tình hoảng sợ lui về sau một bước, có chút chân tay luống cuống vội từ chối : “ không không không, không cần đâu, tôi có thê tự về được“

Đều bị dọa sợ đến mức nói lắp rồi.

Cô ngay cả đến nhìn vào hai mắt Dịch Ngạo Xuyên còn không dám thì sao có thể ngồi xe anh ta đây ?

Nhưng Dịch Ngạo Xuyên lại cho rằng cô đang ghét bỏ anh ta, không vui mà cau mày, cả người lập tức hung ác : “ nhanh lên, ông đây không muốn nói lần thứ 2”

Thái độ anh ta bá đạo lại cường ngạnh, Diệp Tình quả thực khóc không ra nước mắt, giọng nói yếu ớt : “ thật sự không cần, anh hay là để tôi tự mình đi về đi“

Cổng trường rất nhiều học sinh qua lại, hai người chính là nói vài câu như vậy mà xung quanh đã bắt đầu có người bàn tán

“ người con trai kia là ai a, nhìn bộ dáng như tên côn đồ lưu manh, cậu xem cánh tay kia đi, thật dọa người”



“ Đó là Dịch Ngạo Xuyên , chính là tên tội phạm giết người”

“ Ta dựa vào, tội phạm giết người a...... Diệp Tình như thế nào lại quen loại người như vậy ?”

Diệp Tình nghe thấy những lời này thần kinh có chút căng thằng, thấp thỏm không yên nhìn về hướng người thiếu niên âm u trước mặt.

Phải biết rằng đứng trước mặt nàng là Dịch Ngạo Xuyên a, dựa vào tính cách của anh ta, Diệp Tình biết anh ta khẳng định sẽ nổi giận.

Quả nhiên giây tiếp theo Dịch Ngạo Xuyên liền nổi giận, nhưng là nổi giận với Diệp Tình

“ A, con mẹ nó chính là khinh thường ông đây thì nói thẳng, giả vờ cái gì!”

Đồng tử thiếu niên giận dữ như có lửa cháy, cả người thoạt nhìn âm ngoan khủng bố.

Vết sẹo dữ tợn trên mặt càng khiến người ta sợ hãi, phảng phất như con mãng xà sống lại.

Dịch Ngạo Xuyên trong cơn giận dữ, xoay người bước đi, còn thuận tiện đá một phát vào thùng rác ven đường để phát tiết lửa giận.

Thiếu niên khí lực kinh người, một cú đá này gây ra động tĩnh rất lớn khinh động đến người gần đó, dọa họ nhảy dựng. Người bị dọa miệng còn hùng hổ chửi mắng.

Lúc này những người nói luyên thuyên đều đã bị dọa bỏ chạy, sợ chạy chậm một chút thôi sẽ bị Dịch Ngạo Xuyên trả thù.

Dịch Ngạo Xuyên khởi động xe máy, tiếng động cơ phát ra đinh tai nhức óc, trong phạm vi mấy trăm mét đều có thể nghe thấy, “ sưu” một tiếng liền không nhìn thấy bóng dáng đâu.

Diệp Tình có thể nói là bị dọa sợ không nhẹ, đứng phát ngốc ở đó động cũng không dám động.

Tự dưng không hiểu sao bị mắng, cô có chút ấm ức. Người này như thế nào lại không nói đạo lý vậy chứ, người nói bậy cũng đâu phải là cô, tại sao lại trút giận lên cô chứ. Hơn nữa cô cũng không quen biết anh ta, lại sợ anh ta như vậy, từ chối ngồi xe anh ta về nhà không phải là việc rất bình thường sao ?

Bất quá Diệp Tình cũng cảm thấy bản thân thật ngu ngốc, lại còn muốn cùng Dịch Ngạo Xuyên nói lý lẽ.

Dịch Ngạo Xuyên và những người bắt nạt cô không phải cùng một loại người sao? Đều là người vô lý, bọn họ có bao giờ nói đạo lý đâu.

Việc đến nước này, Diệp Tình vô cùng hối hận tối qua đã xen vào chuyện người khác. Cô chỉ mong Dịch Ngạo Xuyên sau này đừng tiếp tục tìm cô gây phiền phức nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.