Chương trước
Chương sau
Cơm rang trứng đã làm xong, Diệp Tình tay bưng đĩa cơm hương thơm tỏa ra bốn phía đi ra ngoài.

Nhiếp Nhã Phàm vẫn ở trong phòng bếp làm những món khác.

Cô vừa ra ngoài, bốn thanh niên đang nói chuyện không ngừng lập tức im lặng, nhao nhao nhìn về phía cô.

Tiết Khải hít hà hương thơm nói : “ Tôi dựa vào, thật thơm , làm cho tôi đói đến cồn cào rồi”

Dịch Ngạo Xuyên cười mắng : “ đi chết đi, đây là cơm của ông đây.”

Diệp Tình da mặt mỏng, có chút ngượng ngùng, bưng đĩa cơm nóng hầm hầm không biết đặt ở chỗ nào. Cô nhìn quanh bốn phía đều không thấy bàn ăn cơm đâu, chỉ nhìn thấy bàn mạt trượt và bàn bi-a.

Cô chỉ có thể hỏi: “ tôi đặt ở đâu ?”

Dịch Ngạo Xuyên đứng dậy đi đến bên bàn mạt trượt ngồi xuống, ngón trỏ nhẹ gõ hai cái vào mặt bàn xanh, hướng cô cười :

“Chính là cái này, đến đây, đây chính là bàn ăn cơm.”

Dịch Ngạo Xuyên sớm đã đem bàn cơm đổi thành bàn mạt trượt rồi.

Diệp Tình ngoan ngoãn đi qua đem đĩa cơm trong tay đặt trước mặt anh ta. Cô còn cảm thấy người này thật kỳ quái, làm gì có ai đem bàn mạt trượt trở thành bàn ăn cơm a.

Ánh đèn có chút mờ mờ, Dịch Ngạo Xuyên ngửa khuôn mặt góc cạnh phân minh nhìn cô cong môi cười, cười có chút vô lại :

“ Cảm ơn học sinh ngoan, đã tốt bụng như vậy làm cơn rang trứng cho ông đây ăn.”

Diệp Tình thở phì phì, quai hàm trên góc mặt phình lên, nặng nề “ Ô” một tiếng.

Có chút nén giận, nghẹn khuất.



Cô cảm thấy con người này thật là không cần mặt mũi, cái gì mà tốt bụng làm cơm rang trứng cho anh ta ăn, rõ ràng chính là bị cưỡng ép a. Còn nụ cười xem kịch trên mặt anh ta nữa, Diệp Tình thực sự càng nhìn càng tức giận, quay người muốn đi. Cơm rang trứng đã làm xong, cô nghĩ mình có thể về nhà được rồi.

Kết quả vừa mới quay người liền truyền đến âm thanh trầm thấp của Dịch Ngạo Xuyên :

“ Cô thử đi xem? Quay lại cho ông đây.”

Diệp Tình bất đắc dĩ, chỉ có thể quay lại bị ép nhìn bản mặt cười xấu xa đó.

Cô ủy khuất nhỏ giọng lầu bầu: “ Cơm rang trứng của anh tôi đã làm xong rồi”

Thanh âm mềm nhũn ngọt ngào trong trẻo, giống như cơn gió nhỏ ôn hòa ngày xuân, lại mang theo chút ấm ức, nghẹn khuất, thật quá đáng yêu rồi.

Dịch Ngạo Xuyên tim cũng tan chảy một nửa, cười có chút cưng chiều :

“ Ông đây chính là mời cô về nhà ăn cơm, cô còn chưa ăn cơm đã muốn đi ?”

Anh ta chỉ vào phòng bếp : “ Đi vào lấy bát đũa ra đây”

Diệp Tình nào dám làm trái lời ác bá này, dưới ánh mắt xem kịp của ba người còn lại ngoan ngoãn đi vào phòng bếp lấy bộ bát đũa quay lại.

Dịch Ngạo Xuyên bững đĩa cơm lên múc cơm vào bát, vừa múc còn vừa cười xấu xa :

“ Ăn nhiều chút”

Sau cùng là múc đầy bát, trong đĩa vẫn còn một nửa cơm rang.

Dịch Ngạo Xuyên đem thìa cắm trên bát cơm, sau đi đưa đến trước mặt Diệp Tình :

“ Mau ăn đi, không ăn hết tối nay đừng mong về nhà.”



Diệp Tình nhìn bát cơm rang đầy ắp trước mặt, quả thực khóc không ra nước mắt. Sức ăn của cô không lớn, sao có thể ăn hết nhiều cơm như vậy.

Dịch Ngạo Xuyên thấy cô nhìn bát cơm nhưng không động thìa, cười mắng :

“ Vẫn không ăn chứ gì, thể nào,, cần ông đây đút cho ăn hả?”

Nói dứt lời, anh ta vươn tay muốn tay cái thìa đang cắm trên bát cơm, Diệp Tình vội vàng cầm bát đi : “ đừng, tôi tự ăn được”

Diệp Tình cũng không do dự cái gì, cô nhịn đói cả một ngày rồi, bụng lẹp xẹp đến đáng thương. Bát cơm trước mặt rất thơm, mùi vị cũng rất ngon. Bàn tay trắng nõn cầm thìa xúc từng miếng từng miếng đưa vào miệng.

Thật là đói sắp chết rồi.

Cô chậm chạp nhai cơm, nhưng cảm nhận được có một ánh mắt nóng rực đang nhìn mình, theo bản năng ngẩng đầu lên trùng hợp đối mặt với ánh mắt hàm chứa ý cười của Dịch Ngạo Xuyên.

Ánh đèn ngoài phòng khách có chút mờ, đôi đồng tử đen nhánh của thiếu niên chứa đầy ý cười, vết sẹo trên mặt cũng bởi vì nụ cười phát ra từ nội tâm này mà dường như không còn dọa người như trước nữa.

Diệp Tình vội vàng cúi thấp đầu xuống tránh né ánh mắt đầy ý cười kia, tự mình ăn cơm của mình. Cô da mặt mỏng, chính là bị đôi mắt nhìn chằm chằm như vậy, trên gương mặt trứng gà nổi lên màu đỏ ửng ngại ngùng.

“ Anh có thể đừng nhìn tôi được không?” cô buồn bực nói nhỏ.

Dịch Ngạo Xuyên ý cười trong mắt càng nhiều thêm, càng thêm không kiêng nể gì mà nhìn cô :

“Ông đây chính là muốn nhìn, cô quản được hả ?”

Vừa ngang ngược vừa không nói lý.

Diệp Tình vừa thẹn vừa giận,, ai quản được ác bá này a?

Cô chỉ có thể trong lòng âm thầm oán giận Dịch Ngạo Xuyên thật đáng ghét. Cô cũng không biết bản thân mình khi ăn cơm thì có cái gì đẹp cái người này thật là.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.