Chương trước
Chương sau
15h30 thứ 7 ,Tam trung tan học. Sau 1 tuần học hành bận rộn cuối cùng cũng được về nhà nghỉ ngơi. Tất cả học sinh sẽ trở lại trường lúc 6:00 chiều Chủ nhật. Diệp Tình thu dọn tài liệu cần mang về nhà để ôn tập, Nhiếp Nhã Phàm thu dọn xong trước chạy đến tìm cô.

Cô ấy nói: "Diệp Tình, cậu có biết nhóm Dịch Ngạo Xuyên định đánh nhau với người khác không?"

Diệp Tình nghe vậy sửng sốt, thành thật lắc đầu:

"Không biết, làm sao vậy?"

"Ồ, không có việc gì, tớ còn tưởng rằng cậu biết." Nhiếp Nhã Phàm nói,

"hẹn chiều nay, địa điểm ở ngõ hẻm dưới nhà cậu, lát nữa chúng ta cùng nhau đi xem đi?"

"Không không không, tớ không đi." Diệp Tình vội vàng cự tuyệt. Cô cảm thấy băng đảng đánh nhau là chuyện kinh khủng, bản thân không tránh còn không được, làm sao có thể đi xem.

"Ồ, vậy thôi." Nhiếp Nhã Phàm hơi thất vọng vì không ai đi cùng cô ấy.

Diệp Tình hỏi: "Cậu muốn đi xem à?"

Nhiếp Nhã Phàm gật đầu: "Ừ."

Diệp Tình xem cô là bạn, tốt bụng thuyết phục cô: "Nhưng ẩu đả là một chuyện kinh khủng, cậu tốt nhất là đừng đi xem, nếu họ vô ý làm cậu bị thương thì sao?"

Nhiếp Nhã Phàm cười nói: "Không, tớ sẽ không vào xem họ đánh nhau , chỉ ngồi bên ngoài đợi họ đánh nhau xong. Tớ đã hứa với bạn trai sẽ đợi anh ấy ở bên ngoài."

"Ồ, vậy thì tốt."

Nhiếp Nhã Phàm hỏi Diệp Tình một lần nữa nhưng Diệp Tình lại từ chối. Nếu Nhiếp Nhã Phàm muốn đợi Lưu Giai Vũ, vậy cô sẽ đợi ai? Có phải Dịch Ngạo Xuyên không? Cô thậm chí còn hận không thể tránh Dịch Ngạo Xuyên xa nhất có thể, làm sao có thể đợi anh ta đi ra sau trận chiến?



Diệp Tình liên tục từ chối, Nhiếp Nhã Phàm tự nhiên sẽ không ép cô phải đi.

Diệp Tình đeo một chiếc cặp sách nặng, hiếm khi cô về nhà bằng xe bus. Cô muốn về nhà càng sớm càng tốt để tránh trận đánh nhau trong ngõ. Một lợi thế khác của việc đi xe bus là nó đi thẳng qua cửa sau của tiểu khu dừng ngay dưới nhà cô ấy, mà không cần phải đi qua con hẻm nguy hiểm đó.

Khi Diệp Tình đến bến xe, cô thấy Từ Hạo và một cô gái cũng ở đó, họ đang nói chuyện . Cô gái cầm trên tay một tấm thiệp màu hồng, có vẻ như đang thổ lộ tình cảm với Từ Hạo. Không biết Từ Hạo nói gì, cô gái bỏ đi mà không đưa thiệp. Từ Hạo quay đầu lại, nhìn thấy Diệp Tình đứng cách đó không xa, lập tức hoảng sợ chạy tới giải thích: "Vừa rồi tớ cùng cô gái kia không có quan hệ gì, tớ đã cự tuyệt cô ấy tỏ tình."

Diệp Tình nhàn nhạt "ừm" một tiếng, có chút ngượng ngùng.

Cũng may lúc này xe bus 862 chạy tới, Diệp Tình vẫy tay với Từ Hạo:

"Xe bus tới rồi, tớ đi trước. Tạm biệt."

Nhưng ngạc nhiên là Từ Hạo cũng đi lên chiếc xe bus này. Trong xe có khá nhiều ghế trống, Diệp Tình chọn một chỗ gần cửa sổ phía sau, ghế bên cạnh đúng lúc không có người, Từ Hạo rất tự nhiên đi tới ngồi xuống.

Từ Hạo khẽ mỉm cười: "Tớ đưa cậu về nhà, dù sao cũng phải đi xe bus này, tiện đường." Diệp Tình có chút ngượng ngùng: "Không cần, tự mình về."

"Nhưng mình đã lên xe rồi."

"Ừm, vậy được rồi." Vốn dĩ Diệp Tình không muốn đồng ý, cảm thấy gây phiền phức cho người khác. Nhưng khi cô nghĩ đến cảnh đánh nhau trong con hẻm nhỏ, liền sợ, sợ rằng vừa về sẽ đụng phải Dịch Ngạo Xuyên đang đánh nhau, vì vậy cô trực tiếp đồng ý.

Từ Hạo trầm mặc một hồi, bắt đầu xin lỗi chuyện lúc chiều:

"Chuyện lúc chiều xảy ra thật xin lỗi, không ngờ Lý Hạ Ý lại qua đó, thật xin lỗi."

Diệp Tình nói "không sao đâu",



cô ấy không phải là người ghi thù. Huống chi, chính Lý Hạ Ý mắng cô, chuyện này không liên quan gì đến Từ Hạo, Lý Hạ Ý luôn quấy rầy anh ta nên anh ta cũng là người bị hại.

Diệp Tình cho rằng về nhà sớm sẽ tránh va phải nhóm đánh nhau ở tầng dưới, nhưng không may, cô và Từ Hạo bước vào cửa sau của tiểu khu chỉ còn vài bước nữa là lên lầu an toàn, ngay lúc này lại có nhóm người từ con hẻm đi ra.

Một nhóm đông người , khoảng bảy hoặc tám người, một số tay không và một số cầm gậy, to nhỏ khác nhau. Họ đều là những kẻ lưu manh xã hội. Với nụ cười chiến thắng trên khuôn mặt, họ nói to về việc đã hạ gục bao nhiêu người, vừa rồi mạnh mẽ như thế nào.

Dịch Ngạo Xuyên đứng ở giữa đi ở phía trước, anh lại mặc đồ đen và hình xăm trên cánh tay rất dễ thấy. Anh ung dung bước đi, trên mặt nở một nụ cười tự mãn, khoe với Từ Khải bên cạnh rằng mình vừa rồi tuyệt vời như thế nào, vừa rồi anh ta đã đánh bại cả ba người trong trận 1 chọi 3. Khuôn mặt tuấn tú cứng cỏi bị thương nhẹ, mặt trái bầm tím, khóe miệng bên phải chảy ra một ít máu. Vết thương này không phải là một vết thương nghiêm trọng, nhưng nó tăng thêm một chút quyến rũ cho anh.

Dịch Ngạo Xuyên đang tự hào về biểu hiện tuyệt vời của mình thì anh tình cờ nhìn thấy Diệp Tìnhg và Từ Hạo đang đứng phía trước .

Dịch Ngạo Xuyên đột ngột dừng lại, nhìn chằm chằm vào họ tay nắm chặt, đôi mắt anh lạnh lùng đầy nửa giận. Cơ cắn phồng lên, gân xanh trên cánh tay cũng nổi lên, nhìn có chút dữ tợn.

Diệp Tình và Từ Khải cũng dừng lại tại chỗ và nhìn chằm chằm vào nhóm thanh niên.

Diệp Tình nhận ra Dịch Ngạo Xuyên trong nháy mắt.

Thị lực của cô rất tốt, cách xa hơn mười mét có thể nhìn thấy vết thương trên mặt Dịch Ngạo Xuyên, hơn nữa cô cũng có thể cảm nhận được lửa giận dữ dội trên người anh.

Chỉ là cô không hiểu lắm vì sao anh lại tức giận, chẳng lẽ anh thua trận sao?

Đám huynh đệ vẫn đang khoe khoang thành tích, giây tiếp theo, một bóng đen lướt qua bọn họ.

Tốc độ nhanh khủng khiếp, chỉ để lại một cơn gió và một bóng đen ở lại.

Đôi mắt đen sâu thăm thẳm của Dịch Ngạo Xuyên hừng hực lửa giận, dục vọng chiếm hữu trong lồng ngực dâng trào.

Lý trí sụp đổ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.