Sáng nay anh thấy Diệp Tuấn quấy rầy Diệp Tình ở tầng dưới nên vội vã xuống lầu, đúng lúc nghe thấy cậu ta yêu cầu Diệp Tình giao tiền nên tức giận ném chai nước .
Diệp Tuấn nên cảm thấy may mắn vì Dịch Ngạo Xuyên chỉ nghe được việc đòi tiền, nếu anh nghe về công cụ lấy tiền sính lễ, cậu ta chắc chắn sẽ lại bị đánh vào bệnh viện.
Kẻ xấu bị đuổi đi, Dịch Ngạo Xuyên đi đến trước mặt cô, hơi kiềm chế bản thân: “Tiền không bị tên khốn đó cướp đi chứ?”
Diệp Tình lắc đầu: “Không, tiền vẫn còn, nhìn này.” Cô đưa tờ 50 tệ trong tay cho Dịch Ngạo Xuyên xem ,mỉm cười với anh.
Cô hơi bất ngờ trước sự xuất hiện của Dịch Ngạo Xuyên, nhưng cũng có chút may mắn, nếu không thì tuần này tiền sinh hoạt của cô sẽ lại bị lấy mất.
Nụ cười ngọt ngào và xinh đẹp, nhưng Dịch Ngạo Xuyên lại cảm thấy lòng đau nhói, tức giận: "Tại sao con mẹ nó nói dối tôi rằng không ai bắt nạt cô? Nếu vừa rồi ông đây không đến, cô còn định nhẫn nhịn tiếp tục chịu ấm ức?"
Diệp Tình mím môi, cụp mắt xuống, hàng mi dày đẹp như lông bướm. Cô gái vẫn im lặng, nét mặt thoáng chút buồn.
Dịch Ngạo Xuyên khẽ thở dài, dù sao thì cô ấy cũng là người mà anh vô cùng thích, sao anh có thể nỡ lòng trách móc cô đây.
Anh móc trong túi quần ra tờ 100 tệ đưa trước mặt cô: “Cầm lấy mà dùng, không đủ thì nói tôi”.
Diệp Tình sửng sốt một lúc: "Tôi không cần , 50 tệ là đủ cho tôi tiêu rồi."
Làm sao cô có thể lấy tiền của người khác mà không có công gì chứ?
Nhưng Dịch Ngạo Xuyên đã hiểu lầm, nhếch môi cười lạnh: "Cô con mẹ nó chán ghét ông đây đến vậy sao, đến tiền của ông đây cũng chê bẩn ?"
Anh cho rằng Diệp Tình coi thường và chê bai anh.
Do dự một chút, Diệp Tình cầm tờ tiền màu đỏ trong tay cùng tờ 50 tệ .
“Tôi không ghét anh.” Cô ngước nhìn Dịch Ngạo Xuyên với vẻ mặt nghiêm túc.
"Thật sao? Lần này không có gạt tôi?"
“Tôi thật sự không có lừa gạt côi, cũng không phải coi thường anh.” Diệp Tình giải thích nói, “Chỉ là cảm thấy không nên lấy tiền của người khác vô cớ mà thôi.”
Thấy lời giải thích nghiêm túc của cô, Dịch Ngạo Xuyên tin điều đó, cơn tức giận tự nhiên biến mất.
Diệp Tình nhận ra rằng cô đã ở lại quá lâu sắp bị muộn học rồi.
"Cảm ơn lòng tốt của anh, nhưng nếu tôi còn không đi sẽ bị muộn học mất. Tôi thực sự phải đi trước đây."
Cô lại mỉm cười với Dịch Ngạo Xuyên, trước khi rời đi, còn đặt một viên kẹo vào lòng bàn tay anh và cười : "cho anh một viên kẹo, vậy là không tính lấy không tiền của anh."
Trời đã sáng, cô gái mặc đồng phục học sinh xách chiếc cặp vội vàng chạy đi, mái tóc đen mượt tung bay theo bước chạy, trẻ trung và trong sáng.
Chỉ là một bóng lưng xinh đẹp nhưng lại khiến Dịch Ngạo Xuyên tâm động.
Anh nhìn chiếc kẹo trên tay, chợt bật cười, trái tim và ánh mắt tràn ngập niềm vui từ tận đáy lòng.
Chàng trai trẻ kiêu ngạo và bá đạo mỉm cười thật dịu dàng và đắm đuối..
...
Vào buổi trưa ngày thứ năm, Diệp Tình trở lại lớp học sau bữa tối.
Cô muốn hoàn thành bài tập về nhà mà giáo viên giao, nhưng khi đang tìm cuốn sách bài tập trong cặp của mình, cô phát hiện ra rằng tập vẽ của mình đã bị mất.
Diệp Tình khẽ cau mày, tìm kiếm tập vẽ của mình ở khắp mọi nơi. Nhưng tìm kiếm khắp các ngăn kéo và xung quanh chỗ ngồi vẫn không thể tìm thấy .
Cô luôn để tập vẽ trong cặp của mình, không thể tự nhiên biến mất, chắc chắn đã bị người khác lấy đi.
Chỉ là Diệp Tình không biết ai sẽ lấy đi tập vẽ của mình. La Mỹ Đình? Nhưng gần đây cô ta không còn bắt nạt cô , cũng không có lý do gì để lấy đi tập vẽ ?
Diệp Tình có chút lo lắng và bối rối, bởi vì trong cuốn tranh có một bức chân dung của Dịch Ngạo Xuyên, cô sợ bị hiểu lầm, nếu có người nhìn thấy nhất định sẽ có chuyện.
Mà tập vẽ đó chính là sự an ủi cho tâm hồn cô , nhất định phải tìm được nó.
Nhiếp Nhã Phàm cũng ở trong lớp học, cô ấy thấy Diệp Tình đang tìm thứ gì đó trên ghế, vẻ mặt lo lắng, vì vậy cô ấy đi tới và hỏi: "Diệp Tình, cậu đang tìm gì vậy? có phải mất gì không?"
"Ân, tập vẽ của mình mất rồi, tìm khắp nơi đều không thấy ."
"Sao có thể biến mất được? Nhất định là bị người khác lấy đi đi?"
"Nhưng tớ không biết ai đã lấy nó."
"Chẳng lẽ là La Mỹ Đình, cô ta không phải vẫn luôn bắt nạt cậu sao?"
Diệp Tình suy nghĩ một chút nói: "Tớ cũng không biết,nhưng cảm thấy không phải cô ta , nếu cô ta lục lọi cặp sách của tớ, thứ lấy đi nhất định là tiền, làm sao có thể là tập vẽ?"
Cô kiểm tra cặp sách của mình, mọi thứ vẫn còn ngoại trừ tập vẽ bị mất.
“Đúng vậy.” Nhiếp Nhã Phàm khó hiểu, “Nếu không phải cô ta thì còn có thể là ai?”
Cả hai đều tự hỏi ai sẽ lấy tập vẽ.
Lúc này, Lưu Hinh Nguyệt từ cửa trước đi vào, đi ngang qua lối đi nhìn chằm chằm Diệp Tình rất không thiện cảm, trong mắt cô ta tràn đầy oán hận và thù địch, như thể có thâm thù cừu hận nào đó.
Diệp Tình chú ý đến cô ta, nhưng cô không hiểu, cô chưa bao giờ tiếp xúc với Lưu Hinh Nguyệt chứ đừng nói đến việc trêu chọc cô ta, làm sao Lưu Hinh Nguyệt có thể thù địch với cô như vậy?
Trước đó ánh mắt cô ta nhìn cô không giống như vậy, hình như gần đây mới đột nhiên trở nên như vậy.
Nhiếp Nhã Phàm cũng chú ý đến ánh mắt ác độc của Lưu Hinh Nguyệt, sau khi cô ta rời đi, cô ấy hỏi Diệp Tình: "Diệp Tình, cậu có phải có mâu thuẫn với Lưu Hinh Nguyệt ? sao cô ta lại nhìn cậu ác độc như vậy."
Diệp Tình cũng rất bất đắc dĩ: "Tớ không có chọc cô ta."
"Ồ vậy được."
Nhiếp Nhã Phàm giúp cô tìm tập vẽ, nhưng tìm kiếm tất cả mọi nơi vẫn không tìm thấy.
Gần đến giờ tự học buổi chiều mà vẫn chưa tìm được , Diệp Tình khó tránh khỏi phiền muộn, Nhiếp Nhã Phàm vỗ vai cô an ủi:
“Không sao đâu Diệp Tình, có lẽ ngày mai nó sẽ tự bay về ?"
Cô ấy lại cười nói: "Tớ đùa thôi, buổi chiều tự học xong mình cùng cậu đi tìm."
Diệp Tình cảm ơn lòng tốt của cô ấy, chỉ có thể quay lại tự học, đợi sau khi tan học lại nói sau.
Tập vẽ đã bị mất, Diệp Tình chỉ hy vọng rằng bức chân dung của Dịch Ngạo Xuyên trong đó sẽ không bị lợi dụng để làm ầm lên.
Nhưng cô trực giác cảm thấy rằng kẻ lấy bức tranh nhất định nhắm vào Dịch Ngạo Xuyên.
Tiết buổi chiều kết thúc, tiết đầu tiên là tiết ngữ văn, với tư cách là đại biểu môn ngữ văn, Diệp Tình đến văn phòng lấy bài tập.
Giáo viên ngữ văn ban 8 dạy hai lớp, một là lớp 11 ban 8, lớp còn lại là lớp 10 ban 7. Văn phòng ở tòa nhà của lớp 12.
Diệp Tình đến văn phòng ngữ văn để lấy bài tập về nhà , ôm bốn mươi quyển sách bài tập xuống cầu thang. Sách bài tập tương đối mỏng, bốn mươi quyển cũng không quá nặng, mang về phòng học cũng không thành vấn đề.
Chỉ là Diệp Tình khi đi xuống cầu thang có chút mất tập trung, còn đang nghĩ đến tập vẽ, bước chân không vững, mất thăng bằng nghiêng về phía trước, bấp bênh suýt ngã. .
Từ Hạo đang trên đường trở lại lớp học, tình cờ nhìn thấy Diệp Tình sắp ngã, trên tay ôm một đống bài tập nên anh ta vội vàng chạy đến đỡ cô.
Khi Diệp Tình đang nghiêng về phía trước sắp ngã, Từ Hạo vừa đến, sách trong tay cô rơi xuống đất, Diệp Tình vươn tay ra giữ vai Từ Hạo để giữ thăng bằng, Từ Hạo cũng cúi thấp vai để cô giữ thăng bằng.
Trên cầu thang rải rác một chồng sách, sau khi Diệp Tình đứng vững, cô nói "cảm ơn" với Từ Hạo, sau đó bắt đầu nhặt bài tập trên mặt đất.
Từ Hạo trả lời: "Không có gì." Anh cũng giúp cô nhặt bài tập về nhà.
Cả hai cúi xuống nhặt bài tập rơi khắp sàn, không ai để ý rằng Lưu Hinh Nguyệt đã lén trốn trong góc và chụp ảnh cảnh tượng này.
Lưu Hinh Nguyệt nhìn bức ảnh trên điện thoại, thứ cô ta chụp không phải là cảnh hai người cùng nhau nhặt sách, mà là cảnh hai người ôm nhau vừa rồi.
Đây là góc nhìn nghiêng, Diệp Tình đang đứng trên một bậc thang cao hơn, vừa va phải cánh tay của Từ Hạo, hai tay cô đặt trên vai anh ta. Lúc này Từ Hạo hai tay buông ở hai bên ống quần, còn chưa kịp giúp Diệp Tình.
Chỉ nhìn vào bức ảnh này mà không xem xét tình hình thực tế, có vẻ như Diệp Tình đã ngả mình vào vòng tay của Từ Hạo còn Từ Hạo không hề đỡ.
Chỉ có thể nói rằng thời điểm chụp bức ảnh này quá trùng hợp, nhìn bức ảnh rất dễ bị hiểu lầm là Diệp Tình choàng tay ôm lấy Từ Hạo.
Lưu Hinh Nguyệt nhìn vào bức ảnh trên điện thoại nở một nụ cười nham hiểm trên môi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]