Từ Hạo từ dưới đất đứng dậy, má phải bị đánh bầm tím, anh ta tức giận hỏi Dịch Ngạo Xuyên: "Tôi chọc anh lúc nào mà đánh tôi?"
Dịch Ngạo Xuyên hoàn toàn không thèm để ý đến anh ta, khiêu khích :
"Tao chính là nhìn mày không thuận mắt thì đánh, mày đánh tao đi, mày dám không tên nhát gan."
Hiển nhiên Từ Hạo không dám tức giận cũng không dám nói ra, chỉ có thể nuốt cục tức này thầm nghĩ mình xui xẻo gặp phải Dịch Ngạo Xuyên.
Nhiều người đang hóng chuyện thảo luận xôn xao.
"Đây là loại người gì, đánh người bừa bãi mà còn vô lý như vậy."
"Người này không phải là Dịch Ngạo Xuyên sao? là tên tội phạm giết người a, hắn tới trường chúng ta làm gì?"
"Mẹ kiếp! tội phạm giết ngườ! Hắn không phải tới giết người chứ? Giữ mạng quan trọng hơn, mình đi trước..."
Vụ việc ngày càng trở nên rắc rối, ngày càng có nhiều người vây lại hóng chuyện.
Lúc này, một nhân viên bảo vệ của trường đi tới, cầm dùi cui nói với Dịch Ngạo Xuyên: "Em học sinh này, vô cớ đánh người là sai, nếu còn tiếp tục quậy phá ở cổng trường, tôi chỉ có thể gọi điện cho cảnh sát bắt cậu."
Tiết Khải và Lưu Giai Vũ chen vào đám đông, Lưu Giai Vũ giữ Dịch Ngạo Xuyên để ngăn anh hành động bốc đồng, Tiết Khải cũng thuyết phục: "Anh Xuyên, quên đi, chúng ta lần sau lại hỏi."
Nhưng Dịch Ngạo Xuyên đang trong cơn thịnh nộ không lý trí, anh đẩy Lưu Giai Vũ đang chặn mình ra, dùng ánh mắt khinh thường thách thức bảo vệ: "Báo đi , không phải là tôi chưa từng đến đó!"
Dịch Ngạo Xuyên và nhóm của anh ấy thường đánh nhau với những người khác, họ đã vào đồn công an rất nhiều lần nhưng đều không có vấn đề gì nghiêm trọng chỉ cần đóng một số tiền phạt và giáo dục một trận.
Nhân viên bảo vệ bất đắc dĩ lắc đầu, xoay người đi tới quầy bảo vệ muốn gọi điện thoại .
Có vẻ như hôm nay vấn đề này thực sự sẽ bị làm to lên.
Lúc này, một người phụ nữ trung niên khác chen vào hiện trường, lo lắng nắm chặt tay Dịch Ngạo Xuyên: “Tiểu Xuyên, đừng làm loạn nữa, cùng mẹ trở về đi.”
Cả Tiết Khải và Lưu Giai Vũ đều chơi với anh từ khi còn nhỏ, họ nhận người phụ nữ này là mẹ ruột của Dịch Ngạo Xuyên.
Ngô Tú Mai.
Cả hai đều có chút lo lắng, Ngô Tú Mai đến không phải là điều tốt, họ đều biết rằng anh Xuyên ghét bà ta nhất.
Dịch Ngạo Xuyên đang tức giận nhìn thấy Ngô Tú Mai thì càng không kìm được tức giận.
Anh dùng sức hất tay bà ta ra, trên mặt hiện đầy vẻ căm hận và giễu cợt: "ai ya! Bà là ai? Tôi là cô nhi, cha chết, mẹ bỏ trốn!"
Người phụ nữ sững sờ, trong lòng cảm thấy tội lỗi và buồn bã không tả xiết.
Vốn dĩ hôm nay bà ta đến đón Từ Hạo về nhà, không ngờ lại gặp phải Dịch Ngạo Xuyên chuyên gây sự ở cổng trường, thậm chí còn đánh Từ Hạo một trận.
Mặc dù Ngô Tú Mai đã bỏ rơi Dịch Ngạo Xuyên nhưng trong tim bà ta vẫn có con trai của mình. Bà ta lo lắng hôm nay anh thật sự phải vào đồn cảnh sát nên tiến lên ngăn cản, nhưng không ngờ Dịch Ngạo Xuyên lại hận bản thân mình đến vậy.
Chàng trai trẻ có thô lỗ và ngỗ ngược đến đâu thì dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ 19 tuổi.
Vấn đề Diệp Tình và Ngô Tú Mai đều đến, còn những người đang hóng chuyện và cảnh sát sắp đến, tất cả những cảm xúc tiêu cực đều trộn lẫn với nhau, Dịch Ngạo Xuyên không thể kìm nén được nội tâm mình, quay người rời đi.
Diệp Tình nhìn bóng lưng cô đơn và kìm nén sự tức giận của Dịch Ngạo Xuyên , cô nhìn thấy trong mắt ,đột nhiên tâm trạng trở nên rất phức tạp.
Xung quanh lại thảo luận không ngừng
Tình huống gì thế này? Người phụ nữ này là mẹ của ác bá sao?"
"Phải. Tớ cũng nghe nói rằng mẹ anh ta đã bỏ rơi anh ta và chạy theo một người đàn ông khác. Hình như đó là cha của Từ Hạo."
"Vậy thì khó trách Dịch Ngạo Xuyên muốn đánh Từ Hạo một trận, hóa ra là như vậy."
"Thật ra, tớ nghĩ Dịch Ngạo Xuyên khá đáng thương. Cha qua đời, mẹ bỏ trốn theo người khác. Không ai quan tâm đến anh ta. Thảo nào lại thành ra thế này."
Diệp Tình cảm thấy hơi đồng cảm với Dịch Ngạo Xuyên khi nghe những lời này.
Gia đình đã mang đến cho anh rất nhiều tổn thương, đó là lý do tại sao anh trở nên như vậy.
Sau khi Ngô Tú Mai đến để hỏi về tình hình của Từ Hạo, bà ta cũng đã đưa anh ta đi.
Kẻ gây rối đã biến mất, những người xem cũng giải tán , người nên về nhà đã về nhà.
Diệp Tình cũng muốn rời đi về nhà, nhưng Lưu Giai Vũ đã chặn trước mặt cô.
Diệp Tình nghi hoặc nhìn anh ta: "Anh có việc gì sao?"
Anh ta lịch sự giải thích: “Không có gì, anh chỉ muốn giải thích với em rằng, anh Xuyên không vô cớ đến đây đánh người, cậu ta vì nhìn thấy bức ảnh đó mà tức giận.”
Diệp Tình càng khó hiểu: "Ảnh? em không biết là ảnh gì."
Tiết Khải đi tới, phóng đại:
"Là ảnh chụp em ôm Từ Hạo say đắm, nếu không thì anh Xuyên làm sao có thể tức giận như vậy?"
Diệp Tình cau mày, khuôn mặt cô kinh ngạc và có chút lo lắng. Cô thậm chí còn không biết bức ảnh mà họ đang nói đến là gì, cô lại ôm Từ Hạo khi nào?
Diệp Tình biết rằng Dịch Ngạo Xuyên nhất định đã hiểu lầm điều gì đó, cô rất muốn giải thích rõ ràng với anh.
“Em đi tìm anh ấy giải thích rõ ràng!” Nói xong, cô chặn một chiếc taxi ở ven đường, đi thẳng đến nhà anh.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]