Từ Hạo từ dưới đất đứng dậy, má phải bị đánh bầm tím, anh ta tức giận hỏi Dịch Ngạo Xuyên: "Tôi chọc anh lúc nào mà đánh tôi?"
Dịch Ngạo Xuyên hoàn toàn không thèm để ý đến anh ta, khiêu khích :
"Tao chính là nhìn mày không thuận mắt thì đánh, mày đánh tao đi, mày dám không tên nhát gan."
Hiển nhiên Từ Hạo không dám tức giận cũng không dám nói ra, chỉ có thể nuốt cục tức này thầm nghĩ mình xui xẻo gặp phải Dịch Ngạo Xuyên.
Nhiều người đang hóng chuyện thảo luận xôn xao.
"Đây là loại người gì, đánh người bừa bãi mà còn vô lý như vậy."
"Người này không phải là Dịch Ngạo Xuyên sao? là tên tội phạm giết người a, hắn tới trường chúng ta làm gì?"
"Mẹ kiếp! tội phạm giết ngườ! Hắn không phải tới giết người chứ? Giữ mạng quan trọng hơn, mình đi trước..."
Vụ việc ngày càng trở nên rắc rối, ngày càng có nhiều người vây lại hóng chuyện.
Lúc này, một nhân viên bảo vệ của trường đi tới, cầm dùi cui nói với Dịch Ngạo Xuyên: "Em học sinh này, vô cớ đánh người là sai, nếu còn tiếp tục quậy phá ở cổng trường, tôi chỉ có thể gọi điện cho cảnh sát bắt cậu."
Tiết Khải và Lưu Giai Vũ chen vào đám đông, Lưu Giai Vũ giữ Dịch Ngạo Xuyên để ngăn anh hành động bốc đồng, Tiết Khải cũng thuyết phục: "Anh Xuyên, quên đi, chúng ta lần sau lại hỏi."
Nhưng Dịch Ngạo Xuyên đang trong cơn thịnh nộ không lý trí, anh đẩy Lưu Giai Vũ đang chặn mình ra, dùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-co-ay/2599432/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.