Bên trong rừng cây nhỏ có một khu đất trống, có tượng đài chủ tịch và bàn bóng bàn. Không gian trống trải rộng rãi, xung quanh bao quanh bốn phía là cây cối.
Ở đây không có camera giám sát, bốn phía cũng bị cây che khuất, đơn giản chính là thánh địa hẹn hò của các cặp tình nhân, hay nơi diễn ra những trận bắt nạt trong trường học.
Trong khoảng đất trống, Diệp Tình quỳ trên mặt đất, khuôn mặt trắng nõn có một vết tát, đầu tóc rối tung, đồng phục học sinh bẩn thỉu, còn có vài vết chân bụi bặm.
Cô đã bị một số người đánh ,sau đó bắt quỳ xuống . Diệp Tình biết phản kháng cũng vô ích, chỉ bị đánh càng nặng hơn, nên chỉ có thể quỳ rạp xuống đất chịu nhục.
Nhưng vai và eo của cô rất thẳng, dù bị đánh vẫn không chịu khuất phục trước bọn họ.
Đám người quanh Diệp Tình, Lý Hạ Ý người cầm đầu, ngồi trên bàn bóng bàn quan sát tất cả mọi việc một cách chế giễu, không cảm thấy hành vi bạo lực của mình là sai chút nào.
Họ không chỉ đánh mà còn xúc phạm Diệp Tình bằng đủ thứ từ ngữ bẩn thỉu, gọi cô là đồ *** , nói rằng cô dụ dỗ đàn ông.
Lý Hạ Ý nhìn Diệp Tình đang quỳ trên mặt đất, bên môi mang theo một tia châm chọc: "***, tao hỏi mày một lần nữa, mày có từng nói xấu tao trước mặt Từ Hạo không?"
“Tôi nói rồi, tôi không có.” Diệp Tình vai thẳng tắp, không có ý nhượng bộ.
Cô ấy vô tội, chưa từng làm chuyện gì, cho dù bị đánh, dọa nạt cũng không thừa nhận.
Lý Hạ Ý tức giận: "Mày dám mạnh miệng đúng không? Không phải mày sau lưng con mẹ nó nói xấu tao thì Từ Hạo như thế nào lại có thể chán ghét tao? !"
"Vậy cô hỏi Từ Hạo đi, không phải chuyện của tôi, tôi cũng không có nói xấu cô sau lưng."
Lý Hạ Ý thực sự không thể chịu được khi nhìn vẻ ngoài thanh cao của Diệp Tình, vì vậy đã nhảy khỏi bàn bóng bàn, tát vào mặt Diệp Tình.
Một tiếng "ba" vang trong rừng cây, Diệp Tình bị đánh lệch mặt, bên mặt trắng nõn lại thêm một vết tát, khuôn mặt bỏng rát vì đau.
Diệp Tình cắn môi dưới siết chặt lòng bàn tay, trong lòng cô đầy bất bình và tức giận, nhưng lại bất lực.
Cô rõ ràng không làm gì cả, tại sao lại phải chịu sự đối xử bất công như vậy?
“Xem ra mày bị đánh còn chưa đủ.” Lý Hạ Ý cười lạnh, “Bọn mày nhìn tao làm gì, đánh nó cho tao, đánh đến bao giờ nó cảm thấy đủ thì thôi!”
Những sinh này đều là những ác bá trường học thường xuyên bắt nạt bạn học, nghe thấy lệnh họ đã xắn tay áo và bắt đầu đánh Diệp Tình. Một người đá Diệp Tình xuống đất trước, những người khác vây quanh cô, thay phiên nhau đấm đá .
Trong vòng hai phút đánh liên tục, họ đã thấm mệt nên dừng lại.
Diệp Tình trên người ngày càng bẩn, khóe miệng còn có một ít vết máu. Môi có chút tái nhợt, cô nằm trên mặt đất có chút yếu ớt, đầu tóc rối bù trông rất đáng thương.
Lý Hạ Ý túm tóc Diệp Tình, bắt cô quỳ trên mặt đất, hỏi lại: "Mày còn không thừa nhận sao? Có tin hay không tao thật sự đánh chết mày?"
" Tôi không có làm, chính là không có làm, không tin cô tự hỏi Từ Hạo đi." Diệp Tình ngẩng đầu nhìn cô ta, trên mặt đầy vết thương, nhưng thần sắc lại cực kỳ kiên định. , đôi mắt trong veo đầy tức giận.
Cô ấy vô tội, chưa từng làm những chuyện đó, thậm chí cũng chưa từng nghĩ tới chuyện như vậy, vậy thì nên thừa nhận cái gì?
Lý Hạ Ý thực sự muốn đánh cô ấy đến chết, nhưng cô ta lo lắng rằng Diệp Tình thực sự sẽ chết.
Những người xung quanh đều tức đến cười, bắt đầu chửi bới xúc phạm Diệp Tình.
"Mày thật là rẻ tiền, dụ dỗ thì đã dụ dỗ rồi, còn mặt dày không chịu thừa nhận."
"Đúng vậy. Cô ta trông thật ngây thơ, tại sao lại luôn thích làm những việc bẩn thỉu?"
"Chậc chậc, ai biết *** đã làm bao nhiêu chuyện xấu xa, nhất định dụ dỗ người ta không ít. tên hung thủ giết người trước đến sân thể dục cũng bị cô ta bắt lấy kìa."
"Chậc chậc chậc chậc, Diệp Tình, Diệp Tình , cô thật là giỏi, vừa bắt lấy Dịch Ngạo Xuyên vừa dụ dỗ Từ Hạo, thật rẻ tiền!"
“Ha ha ha……”
Vài nữ sinh không lương tâm mà cười nhạo.
Còn Diệp Tình, người bị họ sỉ nhục bằng đủ kiểu chửi rủa, quỳ trên mặt đất, nắm chặt tay, mím chặt đôi môi mỏng, lắng nghe những lời chửi rủa cay nghiệt đó mà không nói lời nào.
Mặc dù bị đánh mắng, toàn thân đau đớn vết thương, lưng vẫn thẳng tắp như vậy.
Diệp Tình biết trong tình huống này phản bác cũng không quan trọng, bọn họ căn bản sẽ không nghe cũng không tin, cho nên cô căn bản không có phản bác lại.
Diệp Tình chỉ hy vọng có người mau chóng tìm đến, cô không muốn chết thảm dưới tay đám người này.
Cô ấy thậm chí còn nghĩ đến việc nói với Dịch Ngạo Xuyên về việc này, bởi vì cô không muốn phải gánh chịu nỗi nhục nhã to lớn này một cách vô ích.
Sau khi cười nhạo xong, Lý Hạ Ý lấy điện thoại di động ra cười xấu xa:
"Dù sao con *** cũng thích dụ dỗ đàn ông như vậy, thế thì tao sẽ cởi quần áo nó ra tung lên mạng, để mọi người có thể cùng chiêm ngưỡng."
Một số người đã đẩy Diệp Tình xuống đất, bắt đầu kéo xé đồng phục học sinh của cô.
Khóa đồng phục học sinh bị kéo xuống , Diệp Tình dùng hai tay nắm chặt cổ áo để ngăn cản những người này thực hiện mục đích.
Cô nhắm chặt mắt, nước mắt lưng tròng, vô cùng xấu hổ và nhục nhã.
Thấy cô không chịu khuất phục, một nữ sinh nổi giận đã đá đánh cô.
Lý Hạ Ý ở một bên cầm điện thoại di động quay phim, quay nhiều hướng để chụp khuôn mặt của Diệp Tình, ghi lại những hành vi bắt nạt đánh đập, những lời chửi bới.
Ngay khi Diệp Tình sắp gục ngã và tuyệt vọng, vị cứu tinh cuối cùng đã đến.
"Dừng tay cho ông đây!"
Giọng nói gần như gầm lên, cơn tức giận như ngọn lửa cháy đồng cỏ.
Những nữ sinh kia đều nhìn về hướng phát ra giọng nói, chỉ thấy thanh niên áo đen điên cuồng chạy về phía mình, tràn đầy tức giận và hung dữ.
Trông như một con thú hoang điên loạn.
Dịch Ngạo Xuyên gần như bay tới đẩy ngã hai nữ sinh. Một người bị anh đẩy ngã xuống đất một cách thô bạo, người còn lại ngã nhẹ hơn.
Một trong hai nữ sinh này vừa chửi bới Diệp Tình, còn người kia thì đánh cô.
Thấy đồng bọn bị đẩy ngã, hai người còn lại vô cùng sợ hãi chạy đến bên Lý Hạ Ý để trốn.
Hai nữ sinh kia cũng bò dậy, chạy đến bên họ.
Đối với sự xuất hiện của Dịch Ngạo Xuyên, Lý Hạ Ý rất tức giận, cho rằng anh đã làm hỏng việc tốt của cô ta. Tuy nhiên, cô ta cũng sợ Dịch Ngạo Xuyên tức giận, nắm chặt điện thoại trong tay.
Dịch Ngạo Xuyên không quan tâm đến những người này, toàn bộ tâm trí của anh đều hướng về Diệp Tình.
Anh tiến lên đỡ Diệp Tình đang ngã trên mặt đất, thấy khuôn mặt xinh đẹp của cô đầy những vết đỏ và bầm tím, mái tóc rối bù, đồng phục học sinh cũng dính đầy bụi.
Đôi mắt dưng dưng nước mắt, khóe mắt đỏ hoe, cô ấy đã phải chịu sự ấm ức to lớn.
Cả người vừa bất lực vừa đáng thương.
Giờ phút này, đau lòng nhiều hơn tức giận, Dịch Ngạo Xuyên nghẹn ngào cổ họng, an ủi nói: "Đừng sợ, có anh ở đây,anh sẽ không để cho em chịu khổ nữa."
Thanh âm tuy rằng trầm khàn, nhưng lại tràn đầy ôn nhu, khiến người yên tâm.
Diệp Tình ngước khuôn mặt bị thương của mình lên mỉm cười với anh , một nụ cười nhợt nhạt nhưng xinh đẹp như hoa nở rộ.
Lần đầu tiên, Diệp Tình không cảm thấy phản cảm trước sự xuất hiện của Dịch Ngạo Xuyên, ngược lại, cô rất vui.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]