Ra khỏi sân bay, Tần Hàm Lạc nhìn thành phố mình lớn lên từ nhỏ, lại có cảm giác xa lạ mà mờ mịt lúng túng, ngoan ngoãn đi theo sau Mễ TIểu Nhàn. Mễ Tiểu Nhàn không để ý đường xa mỏi mệt, kéo tay cô lập tức đi đến trung tâm thương mại, chọn cho cô mấy bộ quần áo, một đôi giày màu hồng trắng, nhờ thế mà từ đầu đến chân Tần Hàm Lạc diện toàn đồ mới.
"Tôi còn chưa tắm rửa mà, thay đồ mới liền làm gì, đây rõ ràng là kỳ thị!" Tần Hàm Lạc đứng trước gương, nhìn Mễ Tiểu Nhàn đang nhìn mình đánh giá từ trên xuống dưới.
Mễ Tiểu Nhàn khoanh tay, ngón tay hơi chống cằm, ánh mắt đảo quanh người cô, thấy cô nói thế thì thản nhiên đáp: "Em cũng hết cách, bộ dạng đó của chị ở nơi này có vẻ rất lỗi thời."
"Cô bé giờ có tiền nhỉ." Ra khỏi trung tâm thương mại, Tần Hàm Lạc xách mấy cái túi đi bên cạnh Mễ Tiểu Nhàn, cười rạng rỡ với em.
"Đương nhiên, hiện tại em đạt được học bổng toàn phần đấy, ngày nghỉ còn đi làm công lấy lương cao nữa." Mễ Tiểu Nhàn ôm lấy cánh tay cô, tươi cười lại không giấu vẻ đắc ý: "Sau này em có thể nuôi chị."
"Xuỳ! Tôi mới không cần em nuôi."
"Vậy chẳng nhẽ giờ trên người chị có tiền sao?" Mễ Tiểu Nhàn híp mắt liếc cô một cái, Tần Hàm Lạc nhất thời nghẹn lời, Mễ Tiểu Nhàn lắc đầu, đưa tay sửa sang lại quần áo cho cô: "Không nên mua áo phông màu trắng cho chị, khiến chị nhìn càng thêm đen."
"Cái này gọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-chanh-bac-ha/1507309/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.