Tần Hàm Lạc cố hết sức lê từng bước một qua, sau đó bật máy tính lên. Cô ngẩn ngơ nhìn màn hình, lặng im thật lâu, để những dòng suy nghĩ hỗn loạn lắng xuống từng chút một, trong lòng chỉ có một cái tên, mọi hình ảnh trong đầu cuối cùng đều dừng lại ở một gương mặt thanh nhã xinh đẹp tuyệt trần. Trái tim cô vốn như trì độn chết lặng, nay lại mãnh liệt đau nhói như sống lại. Cô mặt nhăn mày nhíu, tay có chút máy móc gõ bàn phím, mở email của mình ra, trong cột địa chỉ email người nhận, chọn địa chỉ của Mễ Tiểu Nhàn. Cô chậm rãi gõ từng chữ, lại nhanh như cắt xoá bỏ, rồi lại viết, lại xoá, lặp đi lặp lại vài lần như thế, cuối cùng cũng viết được vài dòng ít ỏi, rồi như đã hạ quyết tâm, nhấn mạnh con chuột vào hai chữ "Gửi đi". Đợi đến khi có thông báo đã gửi thư thành công hiện lên, cô còn chưa kịp thoát ra khỏi email của mình đã kiên quyết tắt máy tính.
***
Tần Hàm Lạc mất tích...
Qua vài ngày, tin tức này như quả bom nổ giữa những người quen với cô.
Mễ Tiểu Nhàn và Trương Tử Toàn đã đi ra ngoài tìm người từ sáng sớm. Tần Trọng ngồi ở sô pha, hai tay ôm đầu, sắc mặt xám nghoét, Mễ Tuyết Tuệ hai mắt đỏ hồng, ở một bên rót trà cho mấy người nhà Giản Mặc Thanh.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?! Có người như ông sao! Mệt cho ông ra tay được! Cách ông dạy dỗ con tôi đã nói không biết bao nhiêu lần rồi, quanh đi quẩn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-chanh-bac-ha/1507302/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.