🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Chiều thứ bảy, Tần Hàm Lạc đứng trước tủ quần áo chọn tới chọn lui, cuối cùng vẫn mặc một cái quần bò đơn giản, một cái áo thể thao NIKE màu trắng. Tới khi cô ra khỏi phòng để gọi Mễ Tiểu Nhàn thì thấy em đã ở trong phòng khách chờ rồi. Tần Hàm Lạc tinh tế đánh giá em, hôm nay Mễ Tiểu Nhàn mặc một chiếc áo len màu ghi, quần bò màu lam, mái tóc đen dài như tơ buông xõa, càng làm nổi bật làn da trắng như tuyết.
"Chúng ta mặc thế này, thoạt nhìn thực giống chị em." Tần Hàm Lạc nhịn không được cười nói.
Đôi mi thanh tú của Mễ Tiểu Nhàn khẽ nhíu, sau đó như nghĩ tới cái gì, lại giãn ra, bàn tay đưa ra từ sau lưng, giơ một cái hộp nho nhỏ được bọc đẹp đẽ tới trước mặt cô, nhẹ giọng nói: "Sinh nhật vui vẻ!"
Tần Hàm Lạc cười đón lấy: "Quà đáp lễ à, vậy tôi phải cầm về phòng mở mới được."
"Mở luôn đi." Mễ Tiểu Nhàn mỉm cười ngăn cô lại.
"Nào có ai lại đi mở quà trước mặt người tặng đâu, ngại lắm."
"Là em bảo chị mở mà, có gì mà phải ngại." Ánh sáng lóe lên trong mắt em, mang theo một tia chờ mong.
Tần Hàm Lạc thấy em nói vậy, thật cẩn thận bóc giấy gói ra, bên trong là một chiếp hộp, cô ngẩng đầu liếc nhìn Mễ Tiểu Nhàn một cái, lòng đầy cao hứng mở ra, sau đó, phát ra một tiếng hô đầy kinh ngạc vui sướng. Nằm bên trong là một chiếc đồng hồ xinh đẹp, dây màu xanh biển, vỏ inox màu bạc, nền có ghi số giờ cũng màu xanh biển tươi mát, thoạt nhìn trông lấp lánh đẹp mắt.
Tần Hàm Lạc vẻ mặt nhộn nhạo, hưng phấn nói: "Đẹp quá! Giờ tôi có thể đeo không?"
Mễ Tiểu Nhàn thấy cô vui vẻ như một đứa trẻ, đôi mắt đẹp tràn đầy ý cười, nhưng trên mặt lại vẫn giữ vẻ bình tĩnh, gật đầu nói: "Đương nhiên có thể."
Tần Hàm Lạc vừa thay chiếc đồng hồ trên tay bằng chiếc mới, vừa nói: "Em biết không, thứ tôi thích nhất chính là đồng hồ và lắc tay, món quà này của em thực rất hợp ý tôi." Nói xong liền giơ cổ tay: "Đeo đẹp không?"
"Ừ." Khóe miệng Mễ Tiểu Nhàn lộ ra ý cười ngọt ngào, lại như sợ Tần Hàm Lạc phát hiện ra, cúi đầu xoay sang chỗ khác: "Chúng ta đi thôi."
"Ừ." Tần Hàm Lạc lấy di động ra xem, buổi sáng và lúc trưa cô đã gọi cho Giản Hân Bồi vài lần, nhưng máy vẫn tắt. Cô đang do dự không biết có nên gọi lại lần nữa không, Mễ Tiểu Nhàn đã bắt đầu thay giày, cô liền thở dài, vội vàng theo sau.
Đi đến dưới lầu, di động trong túi quần lại vang lên, Tần Hàm Lạc mừng rỡ, vội vàng lấy ra nghe: "A lô, Bồi Bồi, sao từ hôm qua tới giờ máy lại vẫn tắt vậy? Mình đang chuẩn bị tới nhà tìm cậu đây, mau xuống đi."
"Hàm Lạc, mẹ mình không khỏe trong người, mình phải chăm sóc bà, cho nên mới tắt máy." Thanh âm Giản Hân Bồi tràn ngập áy náy.
"Dì không khỏe sao? Giờ thế nào rồi?" Tần Hàm Lạc lo lắng hỏi.
"Không có gì nghiêm trọng đâu." Thanh âm Giản Hân Bồi hơi dừng lại, thật cẩn thận nói: "Hàm Lạc, mình xin lỗi, hôm nay có lẽ mình không thể đi được. Ba mình không có ở nhà, mình muốn ở nhà với mẹ...không thể tới dự sinh nhật cậu được, mai mình nhất định tới."
Tần Hàm Lạc vừa nghe những lời này, tâm trạng vốn đầy vui sướng liền tiêu tan hơn phân nửa, nhưng mà mẹ của nàng không khỏe, cô còn có thể nói gì đây? Cô cố ý tụt lại sau Mễ Tiểu Nhàn vài bước, rầu rĩ nói: "Mình hiểu, vậy cậu cứ ở cạnh dì đi."
"Cậu không vui à?" Giản Hân Bồi vội vã hỏi.
"Mình chỉ là muốn cậu ở bên mình ngày sinh nhật thôi. Có điều mẹ cậu quan trọng hơn mà, thôi quên đi, cậu cứ ở nhà vậy." Tần Hàm Lạc bất đắc dĩ nói.
"Hàm Lạc, mấy ngày cuối tuần gần đây mình không có thời gian ở bên cậu, mình...mình thật sự không đủ tư cách làm bạn gái mà." Giản Hân Bồi áy náy nói.
"Không sao, về sau cậu vẫn có thể ở bên mình qua rất nhiều dịp sinh nhật mà." Tần Hàm Lạc tận lực khiến cho thanh âm mình biểu hiện ra vài phần thoải mái.
"Hàm Lạc, mình yêu cậu. Ngày mai chờ ba mình về, mình sẽ lập tức đi tìm cậu, đừng giận mình, nhé?"
Thanh âm nhỏ nhẹ rụt rè khiến Tần Hàm Lạc không tức giận nổi nửa phần: "Ừ, mình cúp máy đây."
"Mình không muốn cúp." Giản Hân Bồi hiển nhien không hài lòng với phương thức cúp máy này, giọng nói mang theo kháng nghị.
"Bảo bối, mình không giận đâu mà, mình sẽ nhớ cậu lắm." Tần Hàm Lạc cúi đầu nói câu này, Giản Hân Bồi mới chịu cúp máy.
Tần Hàm Lạc nhét điện thoại vào túi, tâm tình đang vui sướng vì nhận được quà lại lập tức trầm xuống.
***
Nơi ăn tối là do Triệu Văn Bác chọn, ở một khách sạn có tiếng tăm của thành phố A. Trước đó vài ngày hắn đã nói, sinh nhật Tần Hàm Lạc lần này hắn muốn mời cô cùng mọi người ăn cơm. Trừ Trương Tử Toàn mời bạn tới ra, hắn còn rủ thêm hai nam sinh mà hắn chơi thân trong Viện Kinh doanh tới, tên Khúc Võ cùng Trần Khoáng Hoa.
Cô ngồi trong căn phòng sang trọng xa hoa, tự tâm biết bữa cơm này nhất định tốn rất nhiều tiền, cảm thấy không khỏi bất an. Nếu là trước kia, cô sẽ không có cảm giác thế này, nhưng từ sau khi chân chính ở bên Giản Hân Bồi, Triệu Văn Bác càng đối xử tốt với cô, cô càng cảm thấy hổ thẹn. Cô một chốc lại nghĩ đợi được một nửa thời gian sẽ ra ngoài tranh trả tiền thay, nhưng một lát sau lại cảm thấy với tính tình của Triệu Văn Bác mà cô làm vậy thì nhất định hắn sẽ giận, nói không chừng hôm nay sẽ kết thúc không vui vẻ gì, cảm thấy thực phiền não.
Triệu Văn Bác hôm nay mặt mày rạng rỡ, như thể là sinh nhật hắn vậy. Hắn giới thiệu với Tần Hàm Lạc nhãn hiệu và năm của hai bình rượu hắn mang đến, Tần Hàm Lạc chỉ miễn cưỡng đáp vài câu cho có lệ, khiến hắn hơi chút uể oải, lại quay đầu khoe với Mễ Tiểu Nhàn, hai người Khúc Võ cũng không ngừng phụ họa theo, Mễ Tiểu Nhàn ngồi một bên, chỉ mím môi cười.
Một lát sau, Triệu Dĩnh cũng đến, xách một hộp bánh kem vừa bước vào cửa liền hét lớn: "Đàn chị sinh nhật vui vẻ!"
Triệu Văn Bác đoạt lấy chiếc hộp: "Má lúm đồng tiền em làm sao vậy, mua cái bánh to thế làm gì chứ, hôm nay anh gọi nhiều thức ăn vậy rồi, ai còn nuốt nổi bánh ngọt nữa."
"Tối Trương sư tỷ đòi đi hát, đến KTV sẽ lại ăn tiếp mà, bánh ngọt sinh nhật ắt không thể thiếu được." Triệu Dĩnh ngồi xuống, ánh mắt đảo qua vài người, bỗng nhiên hai mắt sáng ngời: "Mễ Tiểu Nhàn!"
Mễ Tiểu Nhàn ngẩng đầu, khẽ gật đầu với nàng: "Xin chào."
Triệu Văn Bác cười nói: "Em làm sao vậy? Không biết em gái anh à."
"Trên đường đến trường đã gặp qua hai lần, mỗi lần đều chỉ nhìn thoáng qua thôi. Đại mỹ nữ của ĐH A chúng ta, em đã sớm muốn làm bạn rồi, nhưng đàn chị Tần lại hẹp hòi đến vậy, cũng không chịu giới thiệu cho em làm quen." Triệu Dĩnh cẩn thận đánh giá em, sau đó cười nói: "Có mấy bạn nam trong lớp tớ thích ấy, có điều, họ đều nói ấy là băng sơn mỹ nhân."
Khúc Võ cười nói: "Em cũng không phải con trai, giới thiệu cho em làm quen làm gì chứ."
"Cái gì?" Triệu Văn Bác lại trừng mắt nói: "Tiểu Nhàn, trong trường có rất nhiều nam sinh làm phiền em sao?"
"Cũng không tính là làm phiền." Mễ Tiểu Nhàn lắc đầu mỉm cười.
"Nếu kẻ nào không sợ chết mà làm phiền em thì em cứ nói cho anh biết!" Triệu Văn Bác vỗ ngực nói: "Anh cam đoan về sau hắn nhìn thấy em sẽ phải đi đường vòng."
"Không cần đâu, chỉ nói vài câu lịch sự thôi mà." Mễ Tiểu Nhàn khẽ cười nói.
"Vậy thì cũng không sao." Triệu Văn Bác thu hồi lại bộ dáng hung thần ác sát.
Tần Hàm Lạc nói: "Được rồi, đừng nói việc đó nữa, sao Tử Toàn còn chưa đến? Văn Bác ông gọi điện giục đi."
"Vậy, ngày mai sinh nhật bà, Bồi Bồi cũng không tới sao?" Triệu Văn Bác nhịn nửa ngày, lúc này rốt cục vẫn nhịn không được mà mở miêng hỏi.
"Ừ, mẹ nàng không khỏe." Tần Hàm Lạc tâm tình phức tạp nhìn hắn. Triệu Văn Bác cũng không biết là nên thấy may mắn hay vẫn là mất mát, nhưng cả người cũng hoàn toàn thả lỏng, lập tức gọi cho Trương Tử Toàn, nói vài câu, sau đó nói với Tần Hàm Lạc: "Đã tới nhà hàng rồi."
Một lát sau, Trương Tử Toàn mở cửa phòng, Triệu Văn Bác đang muốn mắng cô không đúng giờ thì thấy một cô gái xa lạ xinh đẹp đi theo sau vào.
Trương Tử Toàn đầu tiên là giơ hai tay lên nói: "Nể tình tôi dẫn mỹ nữ đến, mọi người đừng mắng nha. Để tôi giới thiệu, Diệp Dĩ Huyên, tân sinh viên Viện Mỹ thuật."
"Ồ!" Mọi người cùng kêu lên một tiếng kinh ngạc, khuôn mặt Diệp Dĩ Huyên không khỏi ửng lên mạt hồng nhàn nhạt. Trương Tử Toàn lại giới thiệu từng người đang ngồi ở đó cho nàng.
Tần Hàm Lạc chăm chú nhìn Diệp Dĩ Huyên, chỉ cảm thấy cô gái này có làn da rất đẹp, quả thật có thể dùng "nõn nà như kem" để hình dung, đôi mắt to, sáng ngời lấp lánh như những vì sao, lại ôn nhu như nước, vóc dáng cao gầy, đứng nơi đó toát lên khí chất đoan trang thanh lịch, khiến người ta thập phần kinh diễm. Cô đứng lên cười tiếp đón Diệp Dĩ Huyên ngồi xuống, ánh mắt lại nhanh chóng trao đổi với Trương Tử Toàn, làm như tán thưởng: "Mắt nhìn khá lắm."
Lòng hư vinh của Trương Tử Toàn được thỏa mãn cực đại, đắc ý ngồi xuống, lúc này mới phát hiện thiếu một người trong đám, liền ghé sát Tần Hàm Lạc, nhỏ giọng hỏi: "Giản công chúa đâu?"
"Có việc không tới được."
Trương Tử Toàn lập tức nhíu mày, có chuyện gì có thể quan trọng hơn sinh nhật của Hàm Lạc đây. Tần Hàm Lạc như thể biết cô nghĩ gì, liền bổ sung một câu: "Mẹ nàng bị bệnh."
"À." Cô nhìn nhìn đồng hồ trên tay Tần Hàm Lạc: "Đổi cái mới rồi à, trông đẹp nhỉ."
"Tiểu Nhàn tặng."
"Ồ ~" Trương Tử Toàn dài giọng, ánh mắt đầy ẩn ý liếc Mễ Tiểu Nhàn một cái.
Triệu Dĩnh cười nói: "Đám con trai hôm nay ngồi đây coi như là có phúc đấy, tứ đại mỹ nữ của đám tân sinh đã có hai người đến đây rồi."
Trần Khoáng Hoa trêu chọc: "Em cũng là mỹ nữ lão sinh mà, tên gọi tắt là 'lão mỹ nữ', anh cũng thích ngắm em mà."
"Có anh mới già!"
Triệu Văn Bác vội vàng đứng vung tay lên với người phục vụ đang đứng thẳng bên cạnh: "Mang đồ ăn lên, mang đồ ăn lên!"
Uống rượu ăn cơm, bữa tối này kéo dài hơn ba tiếng đồng hồ, trừ Mễ Tiểu Nhàn và Diệp Dĩ Huyên ra, mỗi người đều uống chút rượu, có vài phần men say.
Mễ Tiểu Nhàn là Tần Hàm Lạc không cho phép uống, chỉ để em uống nước ngọt. Diệp Dĩ Huyên lại bị Trương Tử Toàn ngăn cản, chỉ uống đồ gì nóng thôi. Hai người cũng không phải là đối tượng Triệu Văn Bác có thể tự nhiên càn rỡ đùa giỡn ầm ỹ, lại đều là tân sinh viên, cùng học trung học ở thành phố A, cho nên chỉ chốc lát sau liền trò chuyện với nhau.
Trương Tử Toàn uống chén rượu, thấy hai nàng thấp giọng nói chuyện với nhau, liền nhịn không được lấy tay huých Tần Hàm Lạc: "Nhìn, hai người kia nhưng lại có thể chuyện trò với nhau kìa."
"Là chuyện tốt mà." Tần Hàm Lạc uống đến mức nói năng có chút mơ hồ không rõ, Triệu Văn Bác lại vẫn kêu: "Đến, chúng ta mỗi người lại kính một ly!"
"Hết rượu rồi, Triệu thiếu."
"Gọi người mang thêm đi."
Mễ Tiểu Nhàn cau mày nhìn Tần Hàm Lạc một tay ôm trán, đứng lên khuyên nhủ: "Anh Văn Bác, lát nữa còn đi hát mà, đừng uống nữa."
"Phải! Vậy đến KTV lại uống tiếp!" Triệu Văn Bác rung đùi đắc ý nói.
Mọi người nhất thời không còn biết nói gì.
Một đám người loạng choạng đi từ nhà hàng ra, không thể lái xe, đón taxi, lại tới một phòng ở KTV.
Đêm nay Trương Tử Toàn có mỹ nhân làm bạn, lại là ngày sinh nhật bạn thân, hứng trí cực cao, cầm mic đầu tiên, hát bài "Mừng sinh nhật vui vẻ", không khí trong lòng lập tức trở nên nhộn nhịp. Tiếp theo, cô lại chọn bài: "Thuộc về em".
Triệu Văn Bác kinh ngạc hỏi: "Toàn mỹ nhân, sao bà lại hát bài của con trai?"
"Thời nay đang nổi lên xu hướng con gái hát bài của con trai, con trai hát bài của con gái, ông xem mấy bài tôi chọn kìa, bao nhiêu là bài kiểu thế. Ông đợi đấy lát nữa hát bài "Nỗi đau khổ biết thở" cho tôi xem!" Trương Tử Toàn hung hăng nói.
Bị cô hét như thế, Triệu Văn Bác lập tức không nói gì, lầm bầm: "Tôi đây mới không hát 'Nỗi đau khổ biết thở', lời ca nghe đàn bà như thế."
Trương Tử Toàn không thèm để ý tới hắn, đưa tay hất mái tóc dài ra sau, bắt đầu hát "Thuộc về em". Giọng ca của cô được bạn bè công nhận là rất hay, hôm nay mượn rượu lấy thêm can đảm, cho nên mới có lòng ở trước mặt người mình thích mà bộc lộ tài năng.
Người có thể làm cho tôi mỉm cười
Không có ai có thiên phú hơn em
Dễ dàng mở cánh cửa trái tim tôi
Ngày mai mộng đẹp của em thành hiện thực
Yêu tôi, xin em hãy để tôi thuộc về em
Tôi chỉ nguyện bảo vệ em
Bởi niềm hạnh phúc em đã trao cho tôi
Yêu tôi, xin em hãy để tôi thuộc về em
Có lẽ sẽ có lúc khóc lúc cười
Nhưng do người đó là em cho nên
Không sợ khổ
......
Gặp gỡ nhiều lần như vậy
Lại cố tình vẫn là em
Trời đất kết hợp sinh ra kỳ tích
Khoảng trống trong trái tim tôi
Tôi nghĩ trừ em ra
Mặc cho ai cũng không cách nào lấp đầy khoảng trống này
Cô vừa hát, ánh mắt vừa nhìn Diệp Dĩ Huyên, như thể đang thổ lộ, mọi người bị tiếng ca đầy ắp cảm tình của cô cuốn hút, cũng không ai chú ý ánh mắt cô. Mặc dù Diệp Dĩ Huyên đang mỉm cười, nhưng dưới ánh nhìn chăm chú của cô khuôn mặt cũng hơi ửng hồng.
Tần Hàm Lạc tựa vào sô pha, ý nghĩ hỗn loạn, đột nhiên một làn hương bạc hà trong trẻo tiến vào mũi, theo đó là cảm giác có một bàn tay đang nhẹ nhàng xoa bóp huyệt Thái Dương của mình.
"Tiểu Nhàn..." Cô thấp giọng kêu, lòng dường như cũng dễ chịu hơn một chút, ngửa đầu nhắm mắt nghỉ ngơi.
Lúc này đám con trai bên kia cũng bắt đầu trổ hết tài năng, Triệu Văn Bác chọn bài "Anh thật sự tổn thương", mới hát được vài câu đã bị Trương Tử Toàn giật lấy mic, cô vẻ mặt cầu xin nói: "Triệu ngu ngốc, tôi biết ông đường tình nhấp nhô, nhưng hôm nay là sinh nhật Hàm Lạc mà, ông sắp hát đến nỗi khiến tôi khóc đây này." Nói xong liền ném mic cho Trần Khoáng Hoa, để hắn hát tình ca với Triệu Dĩnh.
Hát được một lát, Triệu Văn Bác lại gọi rượu đến uống. Trương Tử Toàn trừ việc thỉnh thoảng trò chuyện với Diệp Dĩ Huyên, cũng chú ý tới tình huống Tần Hàm Lạc bên kia. Uống được vài chén, bỗng nhiên thừa dịp Mễ Tiểu Nhàn đang uống trà, cô liền tiến lại gần Tần Hàm Lạc, nhẹ giọng nói: "Hàm Lạc, kỳ thật tao cảm thấy Tiểu Nhàn với mày xứng đôi lắm, thật đấy!"
"Hả!" Tần Hàm Lạc giật mình, cơn say cơ hồ đều bị những lời này của cô làm cho tỉnh lại.
Hết chương 59
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.