Kì nghỉ đông, trường ĐH A trở nên vắng vẻ. Nơi sân ga, Tần Hàm Lạc đi tiễn Trương Tử Toàn cùng Triệu Dĩnh và một vài bạn học chơi khá thân. Các nàng ôm nhau, cười nói đến lúc khai giảng sẽ gặp nhau thế nào, rồi lúc nghỉ đông sẽ liên lạc ra sao.
"Thật ra, tao hơi lo cho mày." Trương Tử Toàn nghiêng đầu, nghiêm trang nhìn Tần Hàm Lạc.
Tần Hàm Lạc ngẩn ra, rồi lại lắc đầu thấp giọng nói: "Tử Toàn, tao không sao."
"Aish, tao lo mày nhớ tao quá thôi." Trương Tử Toàn đưa tay gõ lên đầu cô.
Tần Hàm Lạc sờ sờ đầu, nhịn không được cười khổ, mà hứng thú để đấu võ mồm cũng chẳng có. Trương Tử Toàn ôm cô, nhẹ nhàng thì thầm: "Thật ra tao vẫn hy vọng mày có thể cách xa Giản công chút một chút, bởi vì như thế, mày có lẽ sẽ đỡ khổ hơn, nhưng kì nghỉ đông này tao lại hy vọng mày có thể tới gần nàng, sưởi ấm cho nàng, bởi vì lần này tao cũng thấy đau lòng thay cho nàng."
"Tao hiểu." Yết hầu Tần Hàm Lạc như bị cái gì chặn lại. Trương Tử Toàn buông cô ra, cười vẫy tay, xoay người lên xe.
Ra khỏi nhà ga, Tần Hàm Lạc thở dài một hơi, tới gần? Ấm áp? Tử Toàn cũng biết mà, vừa nghỉ một cái là Bồi Bồi liền tới nhà bà ngoại, nàng cố ý trốn tránh mọi người. Cô căn bản không biết làm thế nào mới có thể tới gần nàng.
Bồi Bồi, rốt cuộc cậu muốn trốn tránh mình tới khi nào? Cô nhìn bầu trời xám xịt phương xa, miệng thì thào.
Sau khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-chanh-bac-ha/1507217/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.