Cố Minh Kiệt lấy thẻ phòng, mở cửa ra, sau đó đóng lại, thở hồng hộc đặt Giản Hân Bồi lên giường. Hắn điều chỉnh nhiệt độ điều hòa, sau đó nằm xuống cạnh Giản Hân Bồi, nhẹ nhàng khẽ gọi bên tai nàng: "Bồi Bồi, Bồi Bồi..." "Uhm..." Giản Hân Bồi mí mắt nặng trĩu, không còn sức để tự hỏi, thống khổ cau mày, xoay mặt sang hướng khác. Cố Minh Kiệt cánh tay run rẩy, bắt đầu cởi quần áo nàng, lúc này thần chí Giản Hân Bồi đã tỉnh táo một hai phần, trên người truyền đến cảm giác man mát, khiến nàng như ý thức được cái gì, theo bản năng kháng cự: "Không...đừng." Thanh âm hàm hồ vô lực, tay lại không còn sức để giơ lên. "Bồi Bồi, cho anh...anh đã nhịn lâu lắm rồi, xin em..." Thanh âm Cố Minh Kiệt bởi vì dục vọng cùng kích động mà khẽ run, động tác trên tay một chút cũng không ngừng, đến khi cơ thể tuyết trắng hoàn mỹ không tì vết kia lộ ra trước mặt, hắn liền như thể một tên con trai lần đầu tiên tiếp xúc thân thể con gái, đầu "ầm" một tiếng, chỉ cảm thấy máu huyết toàn thân như muốn phun ra...thật đẹp...nàng thật đẹp... Hắn vội vàng cởi quần áo ra, mê loạn điên cuồng hôn nàng, da thịt nàng, bóng loáng nhẵn nhụi, hắn vừa hôn môi, vừa thì thào: "Ah, Bồi Bồi...Bồi Bồi...anh yêu em." Thân thể Giản Hân Bồi bởi vì những nụ hôn cùng sự vuốt ve của hắn mà cũng hơi phản ứng, nàng tựa hồ có phần không thích ứng được cảm giác tê dại ẩn ẩn truyền đến từng đợt kia, muốn mở to mắt để nhìn xem phát sinh chuyện gì, nhưng mí mắt hình như mang sức nặng ngàn cân. Miệng nàng khẽ nỉ non, thân thể như muốn né tránh, nhưng mà, hết thảy đều phí công. Hô hấp của Cố Minh Kiệt dần trở nên gấp gáp, dục vọng như ngọn lửa thiêu đốt, thiêu đốt khiến trái tim hắn sôi trào, trong lòng lúc này chỉ có một ý niệm mãnh liệt trong đầu, đó là hoàn toàn chiếm được cô gái xinh đẹp đáng yêu trước mặt này. "Bồi Bồi, anh muốn em..." Thanh âm hắn bởi vì dục vọng mà trở nên trầm thấp, như cầu xin thì thầm bên tai Giản Hân Bồi. "Hàm Lạc...cậu không để ý tới mình." Thanh âm Giản Hân Bồi gần như không thể nghe thấy, giống như lộ ra vô cùng vô tận ủy khuất, làm lòng người ta chua xót. Cố Minh Kiệt ngẩn ra, hơi phẫn nộ nói: "Bồi Bồi, giờ chỉ có hai người chúng ta, là thế giới của đôi ta, đừng nhắc tới tên người khác nữa, anh muốn em thoải mái tận hưởng quãng thời gian của đôi mình, anh muốn em nhớ kỹ đêm nay!" Trán hắn đã lấm tấm mồ hôi, thanh âm trở nên khàn khàn: "Bồi Bồi, cho anh, được không?" "Ah." Giản Hân Bồi thống khổ rên rỉ một tiếng, liếm liếm đôi môi khô khốc. Cố Minh Kiệt lại coi hành động này như ngầm đồng ý, lấy tay chống người, chậm rãi tiến vào thân thể nàng, cảm giác ấm áp kia, khiến hắn kích động đến cơ hồ muốn rơi nước mắt. Giản Hân Bồi chỉ cảm thấy thân thể mình đau đớn như bị xé rách làm đôi, nàng rên rỉ đầy thống khổ, đầu óc bị cảm giác đau đớn mãnh liệt kích thích khiến cho thanh tỉnh không ít. Nàng cố gắng mở to mắt, nhìn thấy lại là khuôn mặt hơi vặn vẹo vì kích động của Cố Minh Kiệt. "Anh...đồ khốn." Trong nháy mắt, nàng hiểu được đã xảy ra chuyện gì, chỉ có điều ngữ khí vốn mang theo ý trách cứ mãnh liệt lại nghe thật hữu khí vô lực, thành ra giống như tình nhân bất mãn làm nũng. Nàng cố sức nâng tay lên đẩy thân thể Cố Minh Kiệt, nhưng lại bị hắn dễ dàng chộp lấy nắm chặt trong tay. "Bồi Bồi...sớm hay muộn chúng ta cũng sẽ tới bước này, em yên tâm, anh sẽ rất dịu dàng." Cố Minh Kiệt dừng thân thể, chờ nàng thích ứng, ngữ khí hắn nghe thực ôn nhu, cũng rất thành khẩn: "Bồi Bồi, chúng ta là người yêu, anh yêu em, anh thực sự yêu em, đừng từ chối anh, bộ dáng lúc em khiêu vũ trên đài hôm nay thật sự đẹp đến mê người, vừa nghĩ đến dáng vẻ ấy, anh liền chịu không nổi..." Hắn lộn xộn nói. Giản Hân Bồi sắc mặt thống khổ, nước mắt từng giọt từng giọt tuôn rơi, chất cồn làm cho thần chí của nàng lại một lần nữa mơ hồ, đầu óc mê muội, mê muội, nhưng là nàng muốn khóc, bởi vì nàng rất đau, rất đau... Cố Minh Kiệt thương tiếc lau đi nước mắt nàng, cũng rốt cuộc không thể nhẫn nại, hắn cử động hạ thân, bắt đầu ra vào bên trong cơ thể nàng. Theo động tác của hắn càng ngày càng kịch liệt, Giản Hân Bồi đau đớn phát ra tiếng nức nở mơ hồ, trên người có thêm sức nặng của một người khiến nàng không thở nổi, hạ thân lại truyền đến cảm giác đau đớn sắc nhọn, khiến nàng không thể chịu nổi, hai tay nàng chỉ có thể bất lực kháng cự. "Xin anh...đừng mà, đau quá..." Nàng cúi đầu đau đớn khóc xin. "Ngoan, sẽ ổn thôi mà." Cố Minh Kiệt vừa thở hổn hển vừa an ủi, lại ra sức cử động. Dưới sự kích thích của chất cồn cùng cảm nhận, Giản Hân Bồi thế nhưng lại hôn mê, Cố Minh Kiệt lại vẫn hăng hái rong ruổi trên cơ thể nàng. Cùng lúc đó, Triệu Văn Bác lại mở máy xe, vừa tìm kiếm vô mục đích trên đường, vừa lo lắng gọi cho Tần Hàm Lạc: "Tôi gọi điện hỏi thăm mấy đứa bạn rồi, cô ấy cùng đám Cố Minh Kiệt cơm nước xong liền đi ra bar uống rượu vui đùa. Tôi mới gọi người vào đó tìm, nhưng không thấy! Hơn nữa, bên Viện Thể thao nói đám Cố Minh Kiệt và Lí Sâm đều không về trường." "Tôi mới gọi cho Vương Nha Nha, nàng nói Bồi Bồi cũng không về ký túc." Tần Hàm Lạc đứng trước phòng bệnh, xuyên qua tấm kính thủy tinh nhìn ông ngoại nằm trên giường, lòng vạn phần lo lắng. "Để tôi tới nhà cô ấy xem!" Triệu Văn Bác phiền muộn nói. "Đừng! Nếu cậu ấy không về nhà, bác Giản sẽ lo lắng!" Tần Hàm Lạc lập tức gạt bỏ ý tưởng này của hắn. "Vậy phải làm sao bây giờ?! Cô ấy không nghe máy, còn tắt điện thoại, nếu là vì chuyện lần trước mà còn ghét tôi thì cũng thôi, nhưng nhỡ đâu xảy ra chuyện gì thì phải làm sao đây?!" Tần Hàm Lạc cắn cắn môi, vạn phần hối hận vì vừa rồi không nghe điện thoại của nàng, nếu không phải ông ngoại bị bệnh thì giờ cô cơ hồ muốn lập tức trở về thành phố A. Cô vừa day day trán, vừa nói với Triệu Văn Bác, lại như an ủi mình: "Không sao đâu, Cố Minh Kiệt ở bên cô ấy, hẳn là không có việc gì..." "Chính là bởi ở chung với Cố Minh Kiệt nên mới có chuyện!" Thanh âm Triệu Văn Bác nghe như nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi mặc kệ! Tôi lái xe tới trường một chuyến trước đã, rồi sẽ lại chạy đi tìm khắp nơi, TMD*, nếu Bồi Bồi tự tắt máy thì thôi, nếu như tôi biết là thằng tạp chủng Cố Minh Kiệt kia tắt máy cô ấy thì tôi nhất định sẽ đánh vỡ đầu hắn! Tôi cúp máy trước, có gì liên lạc sau!" (*con mẹ nó) Điện thoại bị cắt, di động Tần Hàm Lạc vẫn dán sát bên tai, cô chậm rãi đi đến cuối hành lang, dựa vào vách tường, nhìn bóng đêm đen sẫm bên ngoài, lòng thì thầm tự nhủ: "Bồi Bồi, cậu muốn nói gì với mình? Cậu không có việc gì đâu, phải không?" *** Sắc trời đã sáng rõ, rèm trong phòng khách sạn bị kéo chặt, ánh sáng vẫn hôn ám như trước. Không biết khi nào thì ngọn đèn được bật sáng, căn phòng sáng ngời như ban ngày, trên chiếc ga giường trắng tinh kia là một vết máu đỏ tươi đến ghê người. "Chát" một tiếng thanh thúy, trên mặt Cố Minh Kiệt có thêm năm dấu tay, hắn vẻ mặt kinh hoảng nhìn Giản Hân Bồi: "Bồi Bồi, anh...anh..." Giản Hân Bồi gắt gao ôm lấy chăn, cuộn mình trong một góc giường, ánh mắt nhìn mạt đỏ sẫm kia, nước mắt vô thanh vô thức lẳng lặng rơi xuống. "Xin lỗi, tối qua...tối qua thật sự anh nhịn không được, em đẹp như vậy..." Sắc mặt Cố Minh Kiệt một trận trắng một trận hồng, sợ hãi lại xấu hổ. "Tôi nhớ rõ tối qua đã nói anh đưa tôi về kỳ túc xá." Giản Hân Bồi chịu đựng cơn đau đớn ở hạ thân, vẻ mặt lạnh như băng. "Bồi Bồi, chúng ta là người yêu mà, xảy ra việc này cũng rất bình thường. Lí Sâm, còn có mấy đứa bạn tốt của anh cũng đều sống chung với bạn gái cả." Cố Minh Kiệt vội vàng nói: "Bồi Bồi, chuyện này rất bình thường mà, em...em không yêu anh sao?" "Tôi biết loại chuyện này rất bình thường, nhưng mà...tôi không muốn xảy ra dưới tình huống này, tôi không phải loại con gái dễ dãi! Tôi tin anh, bởi anh vẫn nói sẽ tôn trọng tôi, đợi cho tới khi tôi cam lòng tình nguyện. Trước kia, quả thực anh đã làm rất tốt, tôi đã nghĩ anh khác...với những tên đàn ông khác." Giản Hân Bồi hai mắt đẫm lệ mơ hồ, thân thể cũng bắt đầu run rẩy: "Nhưng mà anh thế nhưng lại thừa lúc tôi say rượu..." "Bồi Bồi, anh sẽ chịu trách nhiệm với em mà, anh sẽ...Chúng ta còn hơn một năm nữa sẽ tốt nghiệp, tốt nghiệp xong rồi sẽ kết hôn, được không? Anh thực lòng yêu em, anh thật sự, tối qua anh đã quá vội vàng, em tha thứ cho anh được không?" Cố Minh Kiệt đầy mặt lo lắng, như cầu xin nói. "Anh đi ra ngoài trước đi, tôi muốn thay quần áo." Thanh âm Giản Hân Bồi mỏng manh, chỉ cảm thấy đầu đau nhức mãnh liệt. "Được, được..." Cố Minh Kiệt lắp bắp, luống cuống tay chân mặc quần áo, sau đó nghe lời đi thẳng ra ngoài. Giản Hân Bồi cắn môi, cầm quần áo mặc vào từng món một, nước mắt lại không ngừng được rơi xuống. Trong lòng nàng, không chỉ có sự thất vọng cùng phẫn nộ với Cố Minh Kiệt, mà còn có cảm giác bi thương không thể nào giải thích được. Nàng vừa bỏ lỡ thứ quí giá nhất của đời con gái trong một tình huống chưa hề chuẩn bị trước, nàng thống khổ, mất mát mà mờ mịt. Nàng mặc quần áo, xuống giường, mất tự nhiên đi vài bước, cảm giác đau đớn truyền đến trên thân thể khiến nàng nhăn mặt nhíu mày, lại quay đầu nhìn vết máu trên tấm ga giường, lòng đau xót, từng bước một chậm rãi ra khỏi phòng. "Tôi muốn về." Nàng đứng trước cửa phòng, mặt không chút thay đổi nói với Cố Minh Kiệt. "Em...em còn đau không? Có muốn nghỉ ngơi một chút không?" Cố Minh Kiệt nhìn nàng, dịu dàng lại sợ hãi. "Tôi muốn về nhà." Nàng đờ đẵn máy móc lặp lại câu này. "Không phải em còn giận anh đấy chứ, Bồi Bồi...về sau anh sẽ đối xử tốt với em mà." Cố Minh Kiệt nhìn sắc mặt tái nhợt của nàng, tâm vừa thương tiếc lại tự trách mình. "Tôi nói, tôi muốn về." Bộ dáng Giản Hân Bồi thoạt nhìn như không hề giận. "Để anh...anh đưa em đi, em chờ anh trả phòng." "Khỏi, anh để yên cho tôi một mình, mấy ngày tới cũng đừng tới tìm tôi." Giản Hân Bồi lạnh nhạt nói. Cố Minh Kiệt đau khổ kêu: "Bồi Bồi, đừng đối xử với anh như vậy, tha thứ cho anh...xin em." Giản Hân Bồi không thèm nhắc lại, xoay người đi về phía thang máy, Cố Minh Kiệt muốn đuổi theo, Giản Hân Bồi dừng lại, quay đầu nhìn hắn, ánh mắt của nàng mang theo sự kiên quyết khiến người ta tan nát cõi lòng. Cố Minh Kiệt không tự chủ được dừng lại, cuối cùng không dám đuổi theo nữa. Thang máy đóng lại, hắn ôm đầu, cảm giác hưng phấn mừng rỡ như điên bởi vì đã có được liền biến mất hầu như không còn, hắn lập tức ngồi xổm xuống, ôm lấy đầu, cúi đầu rên rỉ: "Bồi Bồi...Bồi Bồi..." Giản Hân Bồi ngồi taxi trở về Nhất Trung, ngơ ngác nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, cơn đau đầu vì say rượu, cùng cơn đau nhức truyền đến từ thân thể không lúc nào không nhắc nhở nàng chuyện phát sinh tối qua. Trả qua một đêm, cái gì dường như cũng thay đổi, tâm tình màu xám, bầu trời cũng như biến thành màu xám, hết thảy mọi thứ đều như mất đi sắc thái rực rỡ, mà nàng, trong lòng có một ý niệm không hiểu từ đâu ra, cô sẽ không cần mình nữa. Sau đó...sau đó, cuối cùng, cái tên Tần Hàm Lạc bỗng nhiên hiện ra trong đầu nàng. Hết chương 29 ———————————– Nam nhân chính là loài động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới. =.=Bắt đầu từ đây là đến màn cẩu huyết dày xéo tâm can nhé, bạn nào nhắm sức chịu đựng ko đủ thì có thể dừng cuộc chơi tại đây ^^
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]