Giản Hân Bồi đứng đó, nhìn hai người thân thiết đùa giỡn đi tới từ xa, nháy mắt liền đau đớn, thì ra trong thời gian chiến tranh lạnh này chỉ có nàng nhớ thương, có nàng khó chịu mà thôi. Cô bé bên cạnh Tần Hàm Lạc thanh thuần như nắng, lúm đồng tiền sáng lạn tựa ánh bình minh, đó chắc là cô em gái mà mẹ kế của cô mang đến. Hai người mặc quần áo giống nhau, đều áo phông màu trắng cổ chữ V, trên cổ tay...còn đeo chuỗi phật châu sáng lấp lánh giống nhau như đúc.
Giản Hân Bồi theo bản năng nhìn chiếc lắc bạc trên tay mình, ngực như bị tắc nghẹn, một cỗ chua xót xông thẳng lên đầu, khiến nước mắt ứa ra, nàng liền vội vàng cúi đầu.
Tần Hàm Lạc trông thấy nàng, cũng ngẩn người, tâm tình không hiểu sao lại thấy khẩn trương, cô và em đều phải đi qua chỗ nàng để tới bến xe, không thể tránh được, chỉ đành cắn răng bước tiếp. Đối với Giản Hân Bồi, cô hiện tại trên cơ bản là dùng tâm tính giống đà điểu để đối mặt, tận lực không nghĩ tới nàng, không cho mình biết sự tình của nàng, nhất là chuyện của nàng và Cố Minh Kiệt. Cho dù có lúc không kiềm chế được bản thân thì cũng muốn dời lực chú ý sang chuyện khác.
Cô vốn định đi chậm một chút, nhưng Giản Hân Bồi vẫn đứng đó bất động, cô chỉ đành rảo bước chân, đến khi lướt qua người Giản Hân Bồi, lại vẫn ngừng lại một chút, tận lực giả bộ tươi cười, dùng thái độ như với bạn bè bình thường mà giả dối chào:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-chanh-bac-ha/1507202/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.