🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Mễ Tiểu Nhàn về đến nhà, Mễ Tuyết Tuệ kinh ngạc vui mừng ra đón, Tần Trọng đang ở trong phòng khách xem tin tức nhìn thấy em về cũng vội vàng đứng lên, miệng giật giật, hồi lâu sau mới nói: "Về rồi à? Cấp ba việc học nặng nề, nửa ngày nghỉ cuối tuần này tốt nhất là trở về, để mẹ con làm ít đồ ngon cho con bồi bổ thân thể." Ông vóc người rõ ràng, thân thể cường tráng, khuôn mặt vẫn nghiêm túc như cũ, nhưng ánh mắt thật ra lại ôn hòa hơn một chút so với bình thường.
Mễ Tiểu Nhàn rót một chén nước uống, gật gật đầu.
Mễ Tuyết Tuệ vội hỏi: "Muốn ăn gì? Để mẹ làm cho con."
"Không cần, trong nhà có gì ăn thì cứ ăn cái đấy đi, con đi tắm rửa trước đã, rồi cứ để con nấu nướng." Em vừa uống nước, vừa không dấu vết nhìn chung quanh, ánh mắt hơi lộ vẻ thất vọng. Đặt li xuống, đi về phòng, đi được vài bước lại nhịn không được dừng lại, quay đầu nhẹ giọng hỏi: "Người kia...người kia không về ạ?"
"Người kia?" Mễ Tuyết Tuệ vẻ mặt nghi hoặc.
Mặt Mễ Tiểu Nhàn không khỏi hơi nóng lên, gọi cả tên cả họ Tần Hàm Lạc thì dường như rất kỳ quái, nhưng gọi là Hàm Lạc thì em còn chưa gọi thân mật vậy nổi, còn chị gái? Em lại không muốn. Mễ Tuyết Tuệ hỏi tiếp, em liền không khỏi hối hận với câu hỏi của mình.
"Con nói chắc là Hàm Lạc phải không?" Tần Trọng nhưng thật ra lại lập tức hiểu ý em.
"Con nói Hàm Lạc à, con bé này, sao không lễ phép vậy chứ? Về sau phải gọi là chị, người ta lớn hơn con ba tuổi kia mà." Mễ Tuyết Tuệ vừa trách cứ, vừa ngạc nhiên vui mừng trước ngữ khí quan tâm của em đối với với Tần Hàm Lạc: "Nó tới thành B thăm ông ngoại rồi, con muốn gặp chị?"
"Không...không phải, chị ấy...tuần trước có tới trường thăm con, cho nên con chỉ hỏi chút thôi." Khuôn mặt trắng nõn của Mễ Tiểu Nhàn khẽ ửng hồng, như muốn thanh minh cái gì mà vội vàng nói.
Ngữ khí bức thiết của em khiến Mễ Tiểu Tuyết sửng sốt, Mễ Tiểu Nhàn cũng ý thức được mình có phần kích động, liền miễn cưỡng cười cười che dấu, nói: "Con đi tắm đây." Cầm đồ đạc, không có tinh thần trở về phòng.
Mễ Tuyết Tuệ nhìn Tần Trọng, lắc đầu nói: "Con bé này, nói chuyện thực lộn xộn."
"Có lẽ là lần trước Hàm Lạc tới thăm nên quan hệ cả hai thân mật lên không ít, người trẻ tuổi mà, thế nào cũng có đề tài để nói." Tần Trọng nghĩ nghĩ, lại nói: "Như vậy đi, để anh gọi điện kêu Hàm Lạc về nhà ăn cơm, lúc này hẳn nó cũng về tới thành phố A rồi."
Mễ Tiểu nhàn trở lại phòng, đóng cửa lại, sau đó tựa lưng vào cửa, chính em cũng tự hiểu, lần này trở về chính là muốn gặp một người mà thôi, giờ người kia không có ở đây, em quả thực có loại xúc động muốn trở lại trường, nhưng mà, em biết đây là chuyện không thể.
Em chậm rãi tới bên giường, ngồi xuống. Phòng em đã bị Tần Trọng và Mễ Tuyết Tuệ tự tiện bố trí lại thành lấy màu hồng làm chủ, đại khái bọn họ nghĩ phàm là con gái thì đều thích loại màu sắc lãng mạn tươi trẻ này. Em bất đắc dĩ nhìn quanh bốn phía, em thật sự không thích căn phòng này.
Phòng? Ý niệm trong lòng vừa động, nhớ ra Tần Hàm Lạc ở phòng đối diện, cơ hồ có loại xúc động muốn đi qua nhìn xem phòng cô, nhưng mà, cũng chỉ là nghĩ thế thôi, chưa được sự đồng ý của người khác, em chưa bao giờ tự tiện vào phòng người ta, huống hồ, đi vào rồi thế nào? Mễ Tiểu Nhàn, mày...có chỗ không bình thường. Em tự nhủ thầm, một cỗ phiền não chưa từng nếm qua nảy lên trong lòng. Ngay từ đầu em đã phát hiện ra mình có chỗ không bình thường, giờ càng ngày càng rõ ràng, em không phải loại con gái chỉ biết đọc sách, em biết và cũng có thể chấp nhận được những sự việc mới lạ, với điều kiện không vi phạm đạo đức hay luật pháp. Trên thực tế, học sinh trung học thời nay cũng không giống ngày xưa, phần lớn đều có tư tưởng trưởng thành sớm, cho nên, lúc đêm dài yên tĩnh, em cũng không phải chưa từng tự phân tích các loại tâm tình kỳ lạ của bản thân, mà đáp án từ lâu đã tồn tại trong lòng, em cũng không sợ hãi, chỉ là, lại vì vậy mà phiền não.
Em ngồi trên giường, yên lặng tự hỏi tâm tình phức tạp của mình, hồi lâu sau, rút cục đứng dậy, cầm quần áo đi vào phòng tắm.
***
Trên xe trở lại thành phố A, Trương Tử Toàn vừa lật xem chiếc váy xinh đẹp ông ngoại cố ý mua cho cô, vừa hưng phấn nói: "Ông ngoại thực tinh mắt, tao rất thích bộ váy này."
"Hừ!" Tần Hàm Lạc cố ý hừ một tiếng, tỏ vẻ bất mãn. Ông ngoại cực thích Trương Tử Toàn, dẫn cô đi mua quần áo, còn đi khắp nơi ăn đồ ngon, lúc cả hai gần đi còn dặn dò liên tục, bảo cô lần sau lại tới chơi, đứa thân là cháu gái này ngược lại lại bị vứt qua một bên.
Trương Tử Toàn tiến lại véo véo má cô, đắc ý cười nói: "Ghen tị hả? Tao nói cho mày biết, chị đây á, chính là già trẻ không tha, không ai nhìn tao mà không thích cả."
"Đúng vậy, mày chẳng những già trẻ không tha, mà còn nam nữ đều ăn." Tần Hàm Lạc vừa gạt tay cô, vừa cười nói.
"Xì! Chị đây băng thanh ngọc khiết, cho tới giờ cũng chưa từng thu nhận đàn ông." Trương Tử Toàn cười mắng.
"Tiểu Long Nữ cũng băng thanh ngọc khiết, chẳng qua cuối cùng lại vẫn gặp phải một Doãn Chí Bình."
"......"
Hai người vừa nói nhăng nói cuội, vừa đùa giỡn ầm ỹ, thẳng đến khi di động của Tần Hàm Lạc vang lên, hai người mới tách ra, an tĩnh lại. Tần Hàm Lạc lấy di động ra nhìn, là điện thoại của Tần Trọng, liền vội vàng nghe máy.
Trương Tử Toàn nhìn cô, chỉ nghe được: "Vâng, dạ, con về đến thành A rồi...con còn đứa bạn ở đây...Vâng." Hai câu ít ỏi liền cúp máy, bất quá hai ba con họ từ xưa tới nay đã như vậy, rất ít khi nói chuyện quá một phút, cô cũng thấy nhưng không thể trách được.
"Nói gì thế?"
"Cũng không có gì, chỉ là bảo tao về sớm một chút để ăn cơm tối, tao bảo mày cũng ở đây nên ông ấy bảo mày tới luôn."
"Tao? Ừ, từ khi dì kia đến nhà mày ở tao còn chưa tới lần nào, tuy không gặp được cô em xinh đẹp kia, nhưng trông thấy người mẹ cũng được, nhìn mẹ thì cũng có thể hình dung được con." Trương Tử Toàn hi hi cười nói.
"Đã nói không cho phép có ý đồ với Tiểu Nhàn mà!" Tần Hàm Lạc trừng mắt.
"Được rồi, không thì không, chẳng qua tao tò mò diện mạo của con bé thôi." Trương Tử Toàn ủy khuất nói.
Trong lúc nói chuyện, xe đã vào trạm, hai người xuống xe xong liền đón một chiếc taxi, chạy về phía Nhất Trung.
Tần Hàm Lạc và Trương Tử Toàn vừa vào cửa, còn chưa ngồi yên ổn ở sô pha thì Mễ Tiểu Nhàn vừa vặn tắm rửa xong, thay quần áo đi vào phòng khách, mấy người chạm mặt, đều ngẩn ra.
Trương Tử Toàn cầm đồ uống trong tay, ngơ ngác nhìn cô bé khiến người ta lóa mắt trước mặt. Em mặc một chiếc váy màu lam đơn giản cùng tất ngắn, trên người lại là chiếc áo phông màu trắng, tuy rất bình thường, nhưng em mặc vào người lại cực kì xinh đẹp, tươi mát trẻ trung, tinh thuần như đóa sen trong nước.
Thực là một cô bé xinh đẹp, khí chất quả lạnh lùng, Trương Tử Toàn thầm sợ hãi than.
Mễ Tuyết Tuệ nhiệt tình tiếp đón Trương Tử Toàn, mời cô ăn đủ thứ, Trương Tử Toàn vừa đáp lời, vừa nhịn không được thầm đánh giá Mễ Tiểu Nhàn.
"Ha ha, chủ nhật này em về nhà à, đến đây, ngoan, ngồi cạnh chị." Tần Hàm Lạc vừa cười, vừa vỗ vỗ sô pha bên cạnh, ý bảo em ngồi xuống.
Mễ Tiểu Nhàn nhìn thấy cô về nhà, vốn trong lòng có chút vui mừng, nhưng một câu này lại lập tức hòa tan bớt không ít niềm vui. Em hơi nhíu mày, lạnh lùng nói: "Ai nói coi chị là chị gái tôi? Không biết xấu hổ." Không biết vì sao, em cực không thích loại khẩu khí mà Tần Hàm Lạc nói với mình này, như thể cô là một người lớn độc lập trưởng thành, mà em chẳng qua chỉ là một cô nhóc năm sáu tuổi vậy.
Tần Hàm Lạc cũng không để bụng, chỉ vào Trương Tử Toàn nói: "Giới thiệu với em, đây là bạn học Trương Tử Toàn của tôi, em cũng có thể gọi là chị."
Mễ Tiểu Nhàn không để ý tới cô, lễ phép gật đầu với Trương Tử Toàn: "Xin chào."
Trương Tử Toàn vội đáp: "Chào em." Rồi quay lại cười nói với Tần Hàm Lạc: "Cô em này của mày thực xinh nha."
"Chỉ là tính tình hơi quá chút, không dịu dàng tí nào." Tần Hàm Lạc mỉm cười nói.
Mễ Tiểu Nhàn trừng mắt lườm cô một cái, muốn nói gì đó, lại nhịn xuống, sau đó nói: "Tôi đi giúp mẹ nấu cơm." Liền đứng dậy đi vào bếp.
"Trời ạ, cô bé này quá đẹp quá hấp dẫn đi, lại lạnh lùng như thế, thực kích thích dục vọng chinh phục của người ta mà." Trương Tử Toàn nhìn bóng dáng em, thanh âm thực thấp.
"Đi chết đi!" Tần Hàm Lạc túm một cái gối ôm ném về phía cô.
Bữa tối này coi như vui vẻ, Trương Tử Toàn vừa ăn ngon lành, vừa khen tài nấu nướng của Mễ Tuyết Tuệ và Mễ Tiểu nhàn, Mễ Tuyết Tuệ không ngừng khuyến khích ba người dùng bữa, tâm tình tốt cực kì.
Ăn cơm xong, ba người đều phải trở lại trường, vì thế liền cùng chào tạm biệt Mễ Tuyết Tuệ cùng Tần Trọng.
Ra khỏi cổng Nhất Trung, Tần Hàm Lạc đầu tiên là đón một chiếc taxi cho Mễ Tiểu Nhàn, cô mở cửa xe, để em đi vào. Lúc Mễ Tiểu Nhàn đi qua bên người cô, lại bỗng nhiên dừng lại một chút, nhẹ giọng nói: "Có thể đưa tôi tới trường không?" Thanh âm gần như không thể nghe thấy.
Tần Hàm Lạc ngẩn ra, Mễ Tiểu Nhàn đã ngồi vào băng ghế sau, mắt nhìn thẳng phía trước, cô gần như tưởng câu nói vừa rồi là mình nghe nhầm, nhưng thực rõ ràng, Mễ Tiểu Nhàn ngồi cạnh cửa kính, là để dành chỗ cho cô. Ngẫm nghĩ một hồi, liền quay đầu nói với Trương Tử Toàn: "Tử Toàn, tao đưa Tiểu Nhàn tới Bát Trung, mày về trường trước đi." Nói xong cũng lên xe.
"Cái gì! Này...chờ đã..." Trương Tử Toàn tiến lên vài bước, muốn nói "Tao cũng đi với", nhưng mà lời còn chưa ra đến miệng đã phải ngừng lại, xe taxi đã nổ máy rời đi, cô nhịn không được mà ảo não cọ cọ bàn chân.
Sắc trời đúng buổi hoảng hôn, ánh tà dương phía tây dần trở nên nhu hòa.
Trong xe mở một bản tình ca nhẹ nhàng thương cảm, khiến cảm xúc của người nghe cũng bất giác bị cuốn vào. Hai người lẳng lặng dựa vào lưng ghế, cũng không nói chuyện, đều chìm đắm trong tâm sự của riêng mình.
Hồi lâu, Tần Hàm Lạc nghiêng đầu nhìn Mễ Tiểu Nhàn, trùng hợp là ánh mắt của em cũng chiếu lại đây, ánh mắt hai người giao nhau, không biết sao lại đều có chút mất tự nhiên.
Ánh mắt Tần Hàm Lạc hơi chuyển, bỗng nhiên tò mò hỏi: "Tiểu Nhàn, ở trường có rất nhiều nam sinh theo đuổi em phải không?"
"Rất nhiều." Mễ Tiểu Nhàn thản nhiên nói.
Ánh mắt Tần Hàm Lạc lại lần nữa nhìn thẳng vào mắt em, có vẻ thập phần kinh ngạc.
"Sao? Câu trả lời của tôi khiến chị giật mình?" Mễ Tiểu Nhàn lạnh nhạt cười: "Có lẽ hẳn là tôi nên khiêm tốn trả lời nói, không phải đâu, cũng không nhiều lắm nhỉ. Lại hoặc là, giả bộ thẹn thùng, từ chối trả lời vấn đề này?"
"Sao em lại hỏi tôi." Tần Hàm Lạc cười khổ nói.
"Ở trong mắt tôi, đây chính là vấn đề rất bình thường, cho nên tôi cũng trả lời thản nhiên thôi. Tôi không cho đây là chuyện cần phải khoe, cũng không nghĩ có gì phải xấu hổ cả."
"Ừ, tôi bắt đầu cảm thấy em không phải là đứa trẻ chưa đủ tuổi vị thành niên nữa rồi."
"Tần Hàm Lạc! Tính cả tuổi mụ thì tôi cũng đã mười tám rồi! Chị đừng có coi tôi là một con nhóc nữa!" Mễ Tiểu Nhàn tức giận đến cắn chặt răng, ngay cả tên họ cũng lôi ra.
"Xem cái thái độ này kìa...chậc chậc...đúng là hợp với tuổi nha." Tần Hàm Lạc không sợ chết nói.
Mễ Tiểu Nhàn bắt buộc chính mình trấn định xuống, qua một lát mới chậm rãi nói: "Được rồi, vừa rồi chị hỏi tôi một vấn đề, giờ tôi cũng muốn hỏi chị một việc."
"Cái gì?"
Hết chương 11
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.