Ở căn tin số 3, sinh viên vừa ăn, vừa trò chuyện khí thế ngất trời, mà mấy cái ti vi lớn lại chiếu các chương trình khác nhau, nào tin tức, rồi bóng đá, ầm ĩ khắp nơi. Giản Hân Bồi cùng Tần Hàm Lạc ngồi đối diện như mọi lần, nàng cẩn thận chọn ra thịt bò trong đĩa, gắp vào bát Tần Hàm Lạc. Tần Hàm Lạc thích ăn thịt bò nhất. "Mấy ngày liền cậu cũng không đến đây ăn cơm với mình, sao hôm nay gọi cậu tới cậu lại im lặng thế." Thấy Tần Hàm Lạc không nói câu gì, Giản Hân Bồi mím môi, giọng nói chứa ý làm nũng. "Đại loại là mệt quá ý mà." Ngữ khí Tần Hàm Lạc lại thản nhiên. "Mệt? Làm gì mà mệt?" "Đi học mệt thôi, còn có mấy ngày qua thường xuyên chơi bóng rổ cùng mấy đứa bạn." Tần Hàm Lạc vẫn cúi đầu ăn cơm. Chơi bóng rổ? Giản Hân Bồi đôi mắt sáng ngời, nàng suy nghĩ một chút, sau đó lại nhẹ nhàng nói: "Hàm Lạc, có chuyện này mình muốn nói với cậu." Rốt cục cũng muốn nói sao, Tần Hàm Lạc dừng đũa, suy nghĩ một chút, sau đó ra vẻ bình tĩnh nói: "Chuyện gì? Cậu nói đi." Giản Hân Bồi cắn môi, khuôn mặt xinh đẹp khẽ ửng hồng, nàng có chút ngượng ngùng, lại một chút hưng phấn, nhưng mà khi đối mặt với Tần Hàm Lạc, lại có thêm một phần khẩn trương, như sợ cô không vui, chính nàng cũng không rõ loại cảm giác kỳ quái này là gì. Hồi lâu, nàng hít sâu một hơi, cúi đầu không dám nhìn Tần Hàm Lạc, nhẹ giọng nói: "Có một người con trai theo đuổi mình." "Uhm...cậu đâu bao giờ thiếu con trai theo đuổi." Ngẫm nghĩ thật lâu, mới có thể nặn ra một câu này. "Nhưng mà, người này không giống." Ánh mắt Giản Hân Bồi tỏa sáng, lộ ra ánh sáng khác thường. Cố Minh Kiệt như ánh mặt trời, đẹp trai, nhưng lại rất dịu dàng săn sóc, thật đúng là bạch mã hoàng tử trong mộng của phần lớn các cô gái. Tần Hàm Lạc trầm mặc, chờ nàng nói tiếp. "Anh ấy có giọng nói rất cuốn hút, tiếng ca lại êm tai, quả thực có thể cuốn người ta vào cảm xúc của mình, Anh ấy giống cậu, cũng thích chơi bóng rổ, hơn nữa rất giỏi." Giọng Giản Hân Bồi đầy vui sướng, dù là ai cũng đều nghe được ra. Trái tim Tần Hàm Lạc như thể bị một con dao cứa qua, cảm giác đau đớn ấy, dần lan tràn từng chút một, cô cắn chặt hàm răng, đầu lưỡi rốt cục không cảm giác được vị ngọt của thức ăn, chỉ cảm thấy miệng đắng chát. Giản Hân Bồi, cậu ấy chưa từng khen hai người bạn trai trước đó như vậy. Vẻ mặt này, ngữ khí này, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy. "Cậu thích hắn?" Kỳ thật những lời này không cần hỏi, vẻ mặt của nàng đã nói lên hết thảy, nhưng cô vẫn ôm một tia hi vọng. "Mình cũng không biết." Giản Hân Bồi sâu kín thở dài: "Mấy ngày nay anh ấy thường xuyên đến Viện Ngoại ngữ tìm mình, cho nên...cho nên mấy ngày qua mình không gọi điện được cho cậu, anh ấy...anh ấy vì mình mà bị thương nhẹ, kỳ thật mình cảm thấy rất áy náy." "Là bạn của Văn Bác, mình biết." Tần Hàm Lạc hơi cử động thân mình, cố gắng tỏ ra bình tĩnh. "Cậu...cậu cũng biết?" Giản Hân Bồi kinh ngạc hỏi. "Văn Bác vừa đến tìm mình, nói cậu giận cậu ta, muốn tuyệt giao." "Hàm Lạc, mình...không phải mình cố ý giấu cậu, mình chỉ là...chỉ là còn chưa chuẩn bị tốt để nói với cậu...cậu đừng giận được không..." Vẻ mặt Giản Hân Bồi trở nên hoảng hốt, chộp lấy tay Tần Hàm Lạc, cẩn thận nói. "Không sao cả, mình không trách cậu giấu mình." Tần Hàm Lạc cố gắng mỉm cười: "Nhưng mà, cậu có thể tha thứ cho Văn Bác không, hắn là vì quá thích cậu cho nên mới gây ra sai lầm như thế." Giản Hân Bồi nhíu mày: "Hắn...thật như thể bị thần kinh ý, còn can thiệp vào tự do của mình, mình ghét nhất cái tính đấy, cứ tự cho là đúng! Cứ như thể trừ hắn ra thì con trai không còn ai tốt cả vậy." Thế sao? Cậu ghét người khác can thiệp vào tự do của cậu, vậy mình sẽ không như thế, sẽ để dành ra thêm nhiều không gian riêng nữa cho cậu, miễn khiến cậu ngày nào đó cũng chán ghét mình, phải không? Tần Hàm Lạc nhẹ nhàng né tránh tay nàng, cười nói: "Cậu ta cũng chỉ là lo lắng quá cho nên mới làm sai vậy thôi, cậu niệm tình người ta quan tâm cậu nhiều năm như vậy, đừng biến thành nghiêm trọng đến mức tuyệt giao, được không?" "Được rồi, cậu đã nói vậy thì mình sẽ không so đo với hắn nữa, chỉ hi vọng lần sau hắn đừng có làm chuyện gì khiến mình khó chịu như thế." Giản Hần Bồi nói đầy bất đắc dĩ. Tần Hàm Lạc lấy giấy ăn lau miệng, sau đó nói: "Được rồi, cơm đã ăn xong, mình về nghỉ đây." "Sao hôm nay cậu ăn ít thế?" Giản Hân Bồi nhìn đồ ăn còn thừa trong khay cơm, có phần kinh ngạc. "Mình cả người đau nhức, muốn đi ngủ một giấc." Tần Hàm Lạc đứng lên. "Chờ đã, đâu cần phải đi vội như vậy, mình...những lời mình vừa nói, cậu không muốn nói gì với mình sao?" "Ví dụ như?" Tần Hàm Lạc ngẩn ra hỏi. "Cậu không có ý kiến gì muốn nói với mình sao? Cậu cũng không quan tâm đến mình." Giản Hân Bồi bất mãn nói. "Trái tim cậu, sẽ tự cho cậu ý kiến, về mặt tình cảm mình không thể giúp cậu tham khảo, huống hồ mình còn chưa gặp anh ta." Tần Hàm Lạc xoay người đi, lòng đầy chua xót, ngừng lại một chút mới nói: "Việc bạn bè có thể làm, đơn giản chính là chúc phúc mà thôi." Lúc nói ra những lời này, ánh mắt liền ảm đạm. Giản Hân Bồi nghe cô nói vậy, gương mặt nổi lên nụ cười ngượng ngùng: "Hôm nào đó mình sẽ giới thiệu anh ấy cho cậu làm quen, chúng ta cũng có thể tìm thời gian cùng tới Viện Thể thao xem anh ấy chơi bóng." "Ừ, được." Tần Hàm Lạc miễn cưỡng cười cười, theo dòng người đi ra khỏi căn tin, vừa mới ra đến ngoài, vẻ tươi cười liền lập tức biến mất không thấy, hàng mi hơi nhíu lại, đáy mắt tràn đầy thống khổ cùng bất đắc dĩ không tài nào che dấu nổi. *** "Tao thông cảm với mày, rất thông cảm với mày." Trương Tử Toàn nằm nghiêng trên sô pha, hai tay ôm gối, hơi lắc đầu. "Tao cũng không cần mày thông cảm. Tao chỉ là...tự đánh giá thấy năng lực chịu đựng của mình rất cao, tao đã nghĩ mình có thể ở bên cạnh cậu ấy, lấy thân phận bạn tốt mà chứng kiến cuộc tình của cậu ấy, cũng đã quyết định sẽ cứ như vậy chôn vùi che dấu tình cảm của mình dành cho người ta. Tao đã luôn luôn chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, chuẩn bị khi thời khắc ấy đến...Nhưng mà rốt cuộc thì con người vốn ích kỷ, yêu cũng là ích kỷ, tao cũng thấy mất mát, sẽ ghen tị, sẽ đau khổ..." Tần Hàm Lạc vùi mặt trong lòng bàn tay, cúi đầu nói. "Tao xin, không phải trước kia cậu ta cũng từng có hai người bạn trai sao? Tao thấy năng lực thừa nhận của mày tốt lắm mà, lần này sao không thể nhịn? Không thể nhịn chứ gì! Vậy đi thổ lộ đi, cứ nói là 'tôi con mẹ nó thích cậu, cho cậu hai lựa chọn, hoặc là đồng ý, hoặc là từ chối, trong vòng ba ngày, tùy cậu chọn rồi cho tôi một câu trả lời!' Như thế không phải là xong rồi sao! Tao thực mệt cái kiểu tình cảm chặt không đứt, rối rắm kiểu này, tao thích dứt khoát rõ ràng!" Trương Tử Toàn vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, cáu kỉnh nói. "Bạn trai đầu tiên của cô ấy, thuần túy là tình cảm mông lung lưu luyến thời kỳ trưởng thành mà thôi, ngay cả nắm tay cũng không có. Mà bạn trai hồi ĐH năm thứ nhất ấy, mày có biết hai người chia tay thế nào không? Tên kia đòi phát sinh quan hệ thực sự, cậu ấy không chịu, liền như vậy mà chia tay. Nhưng mà lần này...đại khái là không giống. Hai lần trước tuy tao khó chịu, nhưng không bằng lần này, lần này...lần này từ khi bắt đầu tao đã hiểu." Tần Hàm Lạc đau khổ nói. "Hả, cậu ta vẫn còn trong trắng!?" Trương Tử Toàn hơi kinh ngạc, sau lại tức giận nói: "Mày hiểu được thế mà sao vẫn còn cố chấp vậy! Cả thế gian này chỉ có Giản Hân Bồi là con gái chắc? Trong vòng mười bước, tất có cỏ thơm, mày đừng có vô dụng như thế được không! Như vậy đi, tao giúp mày tìm một cô bạn gái, tuyệt đối không kém hơn Giản Hân Bồi, sao?" "Quên đi, mày không hiểu được cảm giác của tao đâu." Tần Hàm Lạc đứng dậy, mở tủ lạnh, rót một li nước lạnh thật lớn rồi tu một hơi hết sạch: "Tử Toàn, tao quen cô ấy từ lúc bốn tuổi! Mười một tuổi liền thích người ta! Mày thử tính xem, đây là bao nhiêu năm, mày nghĩ có thể nói nhẹ nhàng như mày, muốn buông là buông, muốn xoay người thì xoay chắc? Như thế thì giờ tao còn đứng đây nói với mày làm gì? Tao không có óc chắc? Chẳng lẽ tự tao muốn vậy? Vấn đề là...tao không khống chế được tình cảm của mình! Tao thật sự không hiểu vì sao mình lại điên cuồng đến thế này, vì một ánh mắt của cô ấy là có thể khiến tao buồn hay vui, hai ba câu của người ta là có thể tác động đến cảm xúc của tao, chỉ cần là chuyện có liên quan đến Bồi Bồi thì tao sẽ không tự chủ được mà dồn hết mọi sự chú ý vào đó...Ah! Sớm muộn gì cũng có ngày tao sẽ điên mất...thật sự...!" Khuôn mặt Tần Hàm Lạc vặn vẹo đầy thống khổ. Trương Tử Toàn đứng đó, ngây người nhìn cô, hồi lâu sau mới nói: "Aish! Tình cảm như vậy thật đáng sợ, tao không biết mình nên may mắn vì không như vậy, hay là nên thấy mất mát đây." Hai người trầm mặc một hồi, Trương Tử Toàn bất đắc dĩ nói: "Chuyện của Giản công chúa, vẫn là thuận theo tự nhiên đi, dù sao mày vừa không dám đem tình cảm nhiều năm như vậy giữa hai người đi đánh cược, lại không ngăn được cô ấy và tên họ Cố kia phát triển tình cảm. Nhưng mà tao cảm thấy, thời gian này mày ít tiếp cận người ta thì hơn, miễn cho phải nhìn thấy hay nghe cái gì, lại khiến lòng khó chịu." Tần Hàm Lạc gật gật đầu, tình cảnh trong lòng khó chịu đến không chịu nổi mà trên mặt còn phải giả bộ như không có việc gì, thậm chí còn phải trưng ra bộ mặt tươi cười, thật sự khiến nàng mệt muốn chết. "Mai là thứ bảy, thoải mái chút đi, tao biết phía nam thành phố mới mở một quán bar les, tới giờ mày còn chưa bao giờ tới loại bar đó, đi cùng tao nhé?" Trương Tử Toàn vẻ mặt thần bí nói. Cô rủ Tần Hàm Lạc tới les bar, kỳ thật cũng là có chủ ý khác, thứ nhất là muốn bạn mình giải sầu, không cần bởi vì chuyện tình cảm của Giản Hân Bồi mà phiền muộn. Thứ hai là, muốn cô kết thêm nhiều bạn mới, tình cảm của Tần Hàm Lạc dành cho Giản Hân Bồi đã quá sâu nặng, muốn lập tức thay đổi thì không có khả năng, chỉ có thể chậm rãi phân tán lực chú ý mà thôi. Không phải người ta đã nói sao, muốn quên một đoạn tình cảm cũ, cách hữu hiệu nhất chính là bắt đầu một đoạn tình cảm mới, là bạn tốt, cô thật sự không muốn nhìn Tần Hàm Lạc cứ mãi lún sâu vào vũng bùn không thể tự kiềm chế như vậy. "Không được, ngày mai tao đi thăm ông ngoại rồi." Tần Hàm Lạc lắc lắc đầu, đi vào phòng tắm. Tiếng nước vang lên "ào ào", cô vốc nước không ngừng hất lên mặt, làn nước lạnh như băng, làm cho cảm xúc phiền muộn trong lòng cũng hơi lắng xuống một chút. Qua hồi lâu, cô cầm lấy một chiếc khăn mặt màu trắng, lau khô nước trên mặt, lơ đãng nhìn chính mình trong gương, động tác không khỏi dừng lại. Bản thân mình kia, gương mặt không chút thay đổi, nhưng ánh mắt lại mờ mịt thống khổ, thoạt nhìn lại thấy xa lạ đến vậy. Cô ngẩn người nhìn, một trận bi ai tràn ngập cõi lòng. Lúc đang ngây người, thanh âm Trương Tử Toàn liền từ ngoài vọng vào: "Được rồi, một mình đi ra ngoài ăn chơi cũng vô nghĩa, ngày mai tao cũng đi thăm ông ngoại với mày." Hết chương 9
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]