Ba tháng trôi qua.
Kể từ sau vụ ám sát, Asisu chẳng nhớ gì về nó cả. Ngay cả trước đó ra sao.
Hassan vẫn im lặng, cho đến khi cô tự mở miệng hỏi điều gì đó kí lạ trong kí ức mình còn thiếu sót, anh mới kể cho cô nghe.
Nhưng còn chuyện xảy ra giữa cô và Unas, Hassan không thể biết để kể.
"Nữ hoàng, nàng thực sự cùng Unas đã làm gì?!"
Asisu ngồi trước công văn ngước mắt nhìn anh.
Cô với Unas làm gì sao?
Cơ bản cô không nhớ.
Từ sau giấc ngủ dài khi bị bắt ở Assysia đó, Asisu một khi bị ngất là kí ức liền trống rỗng những chuyện sau đó đều không nhớ tới nữa.
Unas với cô thật sự đã làm gì?!
"Hassan, hôm nay anh không có việc làm sao?!"
"Hôm nay bệnh nhân không có, thầy thuốc phải nghỉ việc rồi. Nữ hoàng người xem làm bệnh nhân của ta đi"
Asisu trừng anh, rồi đưa mắt chăm chú vào công văn viết cái gì đó. Rồi tiếp tục lật quyển sổ khác ra nhìn thử.
"Hassan công việc đê điều củng cố lại tốt chưa?"
"Rồi! Nhưng chuyện này không phải của thần. Nên hỏi Unas. Gần đây hắn chỉ biể đi chơi"
Hassan ngồi xoay cốc trà, từ từ nhấm nháp một quyển sách y học. Công việc hôm nay của hắn chỉ cần ở đây bảo vệ cho nàng. Còn chữa bệnh hắn còn vài đồ đệ và vài tên thầy thuốc phân bố khắp các khu vực trên Hạ Ai Cập này nhờ đỡ.
Nói trắng ra hắn cầm đầu bọn chúng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-chang-tung-phu-ta/2381638/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.