Tôi ngơ ngác nhìn Carol vùng vẫy khỏi bình lính rồi quỳ rạp xuống chân tôi, ôm chân mà khóc lóc. Tôi thật không hiểu, cô ta bị ếm thứ gì mà chạy đến nơi xuyên việt này, nhưng nếu đó là lời nguyền thì chắc chắng không phải do tôi mang ra. Thời xa xưa các pharaong thường đặt trong ngôi mộ mình những cạm bẫy nhiều hơn là những lời nguyền. Họ tin với những chiếc bẫy kia sẽ được bảo vệ tốt xác họ, và nếu về lời nguyền, họ chỉ cầu xin thần linh đến trừng phạt những kẻ phá rối.
Và gia đình Carol cũng thuộc trong số đó.
Trong câu chuyện, tôi còn nhớ man mán rằng vì một nhà khảo cổ mới tìm ra một cánh cửa dẫn đến ngôi mộ của vị nữ hoàng Ai Cập thời xưa, đột nhiên kịch hoạt bẫy, rồi từ đó, Carol lạc mất đoàn người của mình. Trong lúc mơ mơ tỉnh tỉnh, cô ta nghe thấy tiếng ai gọi tên mình, Carol đi đến lần mò tìm, xuất hiện trước mắt cô ta là một người phụ nữ xinh đẹp, nói sẽ phải chịu hình phạt lên người cô ta vì phá giấc ngủ ngàn năm của mình. Mà ma sui quỷ khiến như thế nào, tôi không biết Carol lại có thể tưởng tượng hình dáng kia là hình thể tôi như vậy. Thế là mọi tội lỗi đều bị quy chụp lên đầu.
Quân lính ở trong lều, cau mày nhìn cô gái dướ đất khóc hoa rơi đài vũ kia. Làn da trắng muốt, giọt lệ long lanh, trông như một thiên sứ cầu sinh vị thần tha thứ vì đã chuộc lỗi. Nhưng có lẽ trong mắt quân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-chang-tung-phu-ta/2381592/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.