Khi tôi nhân ra mình sẽ bị gai những bông hoa phía dưới đâm vào người, thì đã có bàn tay vội kéo tôi lại.
Trước mặt lập tức tối sầm, người bị hơi ấm ôm trọn. Mùi hương nam tính của người đối diện truyền tới, trên đỉnh đầu liền có hơi thở hắc ra của người kia.
Tôi hoá đá.
Đừng nói có cuộc gặp gỡ định mệnh, tôi sẽ không tin.
" Ấy, nàng không sao chứ!"
" Ta không sao. Nhưng ngươi là ai lại vào hoa viên này?..."
" Ta là sứ giả bên vương quốc Hittites. Ta bị lạc đường"
Hắc tuyến lăn dài, hắn lạc đường cũng khôn thật đấy. Tôi nói nêú hắn lạc vào khu ở của cung nữ hay quân lính, có lẽ...không còn xác để chôn.
Nhưng tư thế này là sao? Hắn vẫn không chịu bỏ tôi ra.
" Vậy thưa sứ giả của vương quốc Hittites. Ngươi có thể bỏ ta ra?"
" À, thật xin lỗi...nàng..."
Izumiru liền giữ khoảng cách giữa hai người. Nói thật trên người nàng mền mềm, âm ấm, lại còn có mùi thơm kì lạ, giống hoa không phải hoa, mà mật lại không phải mật.
Hắn càng bất ngờ hơn khi đối diện với người con gái kia, đôi mắt đó, sâu thẳm, xinh đẹp. Nó chưa cả một dòng sông sao, nhẹ nhàng chớp động. Làn da trắng hồng, dưới ánh sáng ánh trăng tạo thành một lớp mạt vàng óng ánh, đôi môi chín mọng, xinh xắn đáng yêu. Chiếc mũi đinh hương nhỏ xinh, cao thẳng, chốt mũi còn có chút ửng đỏ vì vụ va chạm lúc nảy. Thật khiến người khác muốn trêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-chang-tung-phu-ta/2381572/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.