Đến chiều tối, Thẩm Trúc Chỉ trở về nhà trong niềm vui mừng khôn xiết, cô vừa chạy vừa cất giọng tự hào nói: 
- "Mẹ ơi, con giành được chiến thắng trong cuộc thi tài năng vĩ cầm rồi." 
Lúc này, từ phía bên trong nhà, một chàng trai ăn mặc có phần cá tính, mái tóc để dài cột ngang nửa đầu bước trở ra. Vừa nhìn thấy Thẩm Trúc Chỉ anh khẽ đưa tay tóm lấy cổ áo cô, vẻ mặt chẳng khác gì mấy tên lưu manh chuyên ức hiếp kẻ yếu. 
- "Thẩm Trúc Chỉ, em lén đăng kí dự thi mà không báo anh trai mình một tiếng sao? Ui da..." 
Anh vừa dứt lời liền bị người đằng sau từ trong bếp bước trở ra, trên người vẫn còn động lại mùi hương của bếp núc, bà khẽ đưa tay tóm lấy đuôi tóc của anh, lạnh giọng cảnh cáo: 
- "Thẩm Bách Kiêu, mẹ còn chưa tính chuyện con để tóc tai dài luộm thuộm không chịu cắt kia kìa. Còn nữa, mới tí tuổi đầu mà ăn mặc theo phong cách dị hợm gì đấy. Khôn hồn mà ra dáng sinh viên trường sân khấu đi." 
Ngay lập tức, Thẩm Bách Kiêu vì đau mà nhíu mày nói: 
- "Mẹ à, bộ tóc này chính là nhân vật mà con sắp hóa thân trong vai diễn sắp tới đó." 
Nghe những lời này của con trai, người trước mặt không nói gì mà tỏ vẻ chê bai, một lúc sau bà lên tiếng đáp: 
- "Bảo sao các cô gái vừa nhìn thấy con đã chạy xa tám mươi mét. Mới hai mươi mấy tuổi đầu mà để cả ria mép trông 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-cam-trong-suong/2659444/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.