Một lúc sau, Lạc Chi Dao trong thân xác Thẩm Trúc Chỉ chậm rãi bước từng bước xuống lầu. Vẻ mặt cô bây giờ không chút biểu cảm, ánh mắt cứ vô thức bước xuống từng bậc thang.
Cốc...
Bất ngờ, người trước mặt vừa nhìn thấy cô đã lập tức tiến đến dùng ngón tay cốc nhẹ vào đầu cô. Không ai khác chính là người anh trai tinh nghịch Thẩm Bách Kiêu. Mái tóc anh lúc này đã được hớt cao khiến gương mặt anh cũng trở nên góc cạnh hơn, không còn dáng vẻ lôi thôi lượm thuộm như mọi khi. Nhìn anh bây giờ trẻ trung đúng với độ tuổi của mình.
- "Nha đầu đáng chết, tại vì em mà mái tóc dài của anh bị cắt rồi nè."
Lạc Chi Dao lúc này khẽ ngẩng mặt lên nhìn chằm chằm vào người đối diện mà không nói không rằng tiếp tục bước về phía trước khiến Thẩm Bách Kiêu cảm thấy có chút kì lạ. Nếu như mọi khi bị anh cốc vào đầu, cô nhất định sẽ hét toáng cả lên liền sau đó chạy đi méc mẹ nhưng hôm nay trông cô cư xử chẳng giống với mọi khi. Liền lập tức, Thẩm Bách Kiêu kéo tay cô lại, anh khẽ chau mày nghiêm giọng hỏi:
- "Nha đầu ngốc, em bị trúng tà hay sao mà cư xử kì lạ vậy?"
Nghe anh hỏi, Lạc Chi Dao vẻ mặt nghiêm túc, lạnh giọng đáp:
- "Tôi không phải là em gái của anh. Đừng có làm phiền tôi."
- "Trúc Chỉ, em bị làm sao thế?"
Thẩm Bách Kiêu không nói thêm bất cứ lời nào nữa. Ngay lập tức, anh nhấc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-cam-trong-suong/2659435/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.