Sau buổi chụp hình, mối quan hệ oan gia giữa Thẩm Trúc Chỉ và Vu Nhuận Đông cũng dần được tháo gỡ. Cô cảm nhận được rằng trái ngược với vẻ mặt vô tình ở bên ngoài thì ẩn sâu bên trong con người này dường như mang một nỗi niềm không thể tâm sự được cùng ai. Điều này cô sớm nhận ra trong suốt quá trình làm việc với anh.
Trần Hạo nhanh chóng mang nước đến đưa cho Vu Nhuận Đông cũng không quên mua thêm một phần cho cô mà mỉm cười nói:
- "Cảm ơn cô Thẩm đã hợp tác với KC trong dự án chụp ảnh lần này."
Thẩm Trúc Chỉ vui vẻ cười đáp. Lúc này, Vu Nhuận Đông ngồi ghế bên cạnh cô lập tức đứng bật dậy mà lặng lẽ đi dạo quanh khuôn viên trường. Bỗng nhiên, ánh mắt anh dừng lại trước một căn phòng học nằm tuốt ở trên cao mà đứng nhìn thật lâu.
Thẩm Trúc Chỉ từ xa quan sát. Cuối cùng, cô quyết định đi về phía người đàn ông đang đứng lặng lẽ, liền sau đó cất giọng hỏi:
- "Trên dãy lầu đó có gì kì lạ sao? Tôi đã thấy anh hướng mắt nhìn về phía đó đã hơn mười phút rồi."
Vu Nhuận Đông khẽ thở dài liền sau đó xoay người đứng đối diện Thẩm Trúc Chỉ, anh lạnh giọng đáp:
- "Đó chính là nơi Chi Dao luyện tập vĩ cầm."
Những kí ức khi trước lần lượt ùa về khiến anh không còn để ý người ở bên cạnh lắng nghe mình là ai mà cất giọng tâm sự:
- "Lúc nhỏ, tôi đã từng cùng cha
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-cam-trong-suong/2659416/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.