Đây là quá khứ của Cổ La (4 tuổi) và Tô Trạch (7 tuổi).
Nhân dịp người lớn không để ý, Viễn Chiêu, à lúc này phải gọi là Thái Cổ La tiểu điện hạ nhanh chân lách mình chạy ra khỏi buổi tiệc. Mặc cho y có chín chắn bao nhiêu, bắt một đứa trẻ liên tục đứng cười hơn một canh giờ vẫn là một hành vi vô cùng bất nhân. Đề phòng bị người bắt lại, Cổ La càng đi càng xa, chẳng mấy chốc đã đi vào hậu viện, nơi cho đến giờ vẫn chưa được dọn dẹp. Nhìn cảnh tượng đổ nát trong nhà cùng áo choàng trắng tinh trên thân, Cổ La nnướn mày một cái, quyết định quay lưng rời đi. Thế nhưng, bỗng một âm thanh sột soạt vang lên. Vội vàng sờ đạn dược trong áo, Cổ La lên tiếng:
"Là ai, còn không mau lộ diện?"
Hồi lâu không thấy người trả lời, Cổ La lấy pháo sáng, chuẩn bị hưng sư động chúng thì một bóng đen vội vàng từ bụi cây lao ra: "Khoan đã, dừng tay!"
Thấy đứa bé trước mắt mình cũng còn nhỏ, độ nguy hiểm không cao, Cổ La thu hồi pháo sáng nhưng vẫn cầm trong tay đạn dược chậm rãi quan sát: "Ngươi là ai? Vì sao lại ở đây?"
"Ta..." Bị ánh mắt thăm dò xét nét, đứa trẻ càng lúc càng co rúm, siết chặt gấu áo lắp bắp. Mái tóc bù xù che cợp mắt, quần áo rách rưới lại lem luốc bùn lầy, Cổ La nhìn hồi lâu quyết định thu hồi đạn dược chê bai:
"Ngươi... thật bẩn."
"..." Trước lời phàn nàn của Cổ La, đứa bé không nói gì mà chỉ dám im lặng cúi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-cai-gi-cac-nam-chu-truy-ta/1738214/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.