Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123
Chương sau
Đây là quá khứ của Cổ La (4 tuổi) và Tô Trạch (7 tuổi). Nhân dịp người lớn không để ý, Viễn Chiêu, à lúc này phải gọi là Thái Cổ La tiểu điện hạ nhanh chân lách mình chạy ra khỏi buổi tiệc. Mặc cho y có chín chắn bao nhiêu, bắt một đứa trẻ liên tục đứng cười hơn một canh giờ vẫn là một hành vi vô cùng bất nhân. Đề phòng bị người bắt lại, Cổ La càng đi càng xa, chẳng mấy chốc đã đi vào hậu viện, nơi cho đến giờ vẫn chưa được dọn dẹp. Nhìn cảnh tượng đổ nát trong nhà cùng áo choàng trắng tinh trên thân, Cổ La nnướn mày một cái, quyết định quay lưng rời đi. Thế nhưng, bỗng một âm thanh sột soạt vang lên. Vội vàng sờ đạn dược trong áo, Cổ La lên tiếng: "Là ai, còn không mau lộ diện?" Hồi lâu không thấy người trả lời, Cổ La lấy pháo sáng, chuẩn bị hưng sư động chúng thì một bóng đen vội vàng từ bụi cây lao ra: "Khoan đã, dừng tay!" Thấy đứa bé trước mắt mình cũng còn nhỏ, độ nguy hiểm không cao, Cổ La thu hồi pháo sáng nhưng vẫn cầm trong tay đạn dược chậm rãi quan sát: "Ngươi là ai? Vì sao lại ở đây?" "Ta..." Bị ánh mắt thăm dò xét nét, đứa trẻ càng lúc càng co rúm, siết chặt gấu áo lắp bắp. Mái tóc bù xù che cợp mắt, quần áo rách rưới lại lem luốc bùn lầy, Cổ La nhìn hồi lâu quyết định thu hồi đạn dược chê bai: "Ngươi... thật bẩn." "..." Trước lời phàn nàn của Cổ La, đứa bé không nói gì mà chỉ dám im lặng cúi đầu. Thấy đối phương không đáp, Cổ La hùng hổ tiến lên: "Cha mẹ ngươi không dạy lúc nói chuyện phải nhìn mắt người khác à?" Túm tóc người trước mắt, Cổ La ngẩn người: "Ái chà chà, đôi mắt đẹp ghê, giống như mắt... mắt con gì ấy nhỉ? Nói chung đẹp là được. Ngươi đến đây làm gì? Hôm nay đại tiệc của Trang gia, cơm canh phát cho ăn mày ở cổng lớn, ngươi đây là trèo tường vào sao?" "Ta..." Vội vàng tránh thoát khỏi bàn tay Cổ La, đứa trẻ vội vã rụt lùi lắp bắp nhưng lại sơ ý để lộ vòng bạc trên cổ tay. "Tô gia? Không phải tàn dư của Tô gia đều chết cả rồi sao? Ngươi là ai?" Thấy khí thế trên người Cổ La thay đổi, đứa bé càng sợ hãi hơn lùi dần mãi đến lúc ngã ngược lên bụi cây. Siết chặt cổ tay đứa bé, Cổ La nghiêng đầu. Y biết cái vòng này, vì vòng của Tô Tuyết gì đó vẫn đang ở chỗ y. Theo lệ trong vòng phải khắc hai tên, có ba cái chuông đại diện cho ba mốc tuổi, đứa bé này lại chỉ có một tên. Nói cách khác... "Ngươi là đứa con hoang bị Tô gia nhốt trên chùa? Xem ra ngươi sống cũng không tốt gì cho cam." Lấy khăn lau tay, Cổ La nhếch mép, tiếp tục nói: "Ngươi đến đây làm gì? Nhìn Tô gia đối xử với ngươi thế này, ngươi chắc không điên mà vì họ báo thù chứ? Đừng có để bị bán còn thay người ta đếm tiền. Nếu ngươi muốn ám sát, ta khuyên ngươi tìm cơ hội khác đi. Hôm nay toàn bộ ám vệ đều ở trong phủ, chỉ với sức ngươi đến gần chưa chắc đã được." "Ngươi... ngươi không sợ ta giết ngươi?" "Giết ta? Chỉ bằng ngươi? Luyện thêm mười kiếp nữa đi. Thế giới này mạnh sống yếu chết, ta có thể đứng đây đã chứng minh ta là kẻ mạnh, còn nếu ta có chết thật thì chỉ có thể trách mình không bằng người. Đương nhiên, nếu ngươi muốn nếm thử hương vị làm kẻ thù của ta, ta cũng không ngại cho ngươi trải nghiệm." Nói rồi, Cổ La lấy một bình sứ nhỏ ném lên người đứa bé nhếch mi: "Phương thuốc mới nhất của ta đấy, có thể khiến cho người ta ngứa đến chết đi sống lại, vui chưa?" "A~ Kya~ không..." Nhìn đứa bé lăn lộn trên sàn, Cổ La cười to: "Cho nên đừng thách thức người không cùng đẳng cấp với mình. Ngươi không có sát khí, ta đương nhiên cũng không hạ độc thủ làm gì. Đồ ở Tô gia đều tẩm độc cả rồi, ngươi tốt nhất đừng chạm vào vật gì không thì hối hận không kịp đâu. Tô gia còn một sơn trang ở Kim quốc chưa bị thu hồi, tên hình như là Thu Vũ gì đó, ngươi đến đó tránh tạm đi. Độc trên người ngươi ngâm nước nửa tiếng là ổn, chạy sang bên trái có hồ sen đó. Tạm biệt." Đi được vài bước, Cổ La đột nhiên quay lại, gỡ xuống cái cài áo bằng vàng trên người mình đưa cho đứa bé: "Ở gần cổng nam có một hiệu cầm đồ. Ngươi dùng thứ này đổi thành tiền, chắc có thể nuôi sống ngươi một thời gian." Nhìn ánh mắt cảm kích của đứa trẻ, Cổ La cười đến ngọt ngào: "Đừng chết sớm quá đó, ta cũng muốn thử cái gọi là oan oan tương báo!" Dường như bị nụ cười hớp hồn, đứa bé ngẩn ngơ, vội vàng hỏi to: "Khoan... khoan đã... tên... có thể cho ta biết tên được không?" "Tên? Đúng rồi nhỉ. Ta là Thái Cổ La, trữ quân Ma Cung, nhưng thường thì mọi người gọi ta là Viễn Chiêu. Ngươi thì sao?" "Trạch... Tô... Ta là Tô Trạch, là Trạch trong Điền Trạch, Trạch tâm tri huấn!" Nghe thấy người nọ hỏi tên, đứa bé vội vàng hô to tên của mình. "Trạch của Điền Trạch? Ta nhớ rồi. Tô Trạch. Ta là Viễn Chiêu, Viễn trong Viễn Phương, Chiêu trong Chiêu Chương. Tô Trạch, tái kiến." Nói rồi, Cổ La phất tay chạy về phía buổi tiệc, nơi ánh sáng len lỏi đến khung cảnh đổ nát này để lại Tô Trạch một mình ngẩn ngơ. "Viễn Chiêu, Viễn Chiêu, Viễn Chiêu, Viễn trong viễn phương, Chiêu trong chiêu chương, Viễn Chiêu, Viễn Chiêu." Thẩn thơ siết chặt cài áo vừa nhận được Tô Trạch vừa lẩm bẩm vừa lẻ loi bước đi trên con đường vắng vẻ. Mặc cho bản thân nhem nhuốc, mặc cho áo quần ướt sũng, nụ cười trên mặt Tô Trạch vẫn rực rỡ như mặt trời. "Y tên Viễn Chiêu, Viễn trong viễn phương, Chiêu trong chiêu chương. Gặp lại, gặp lại ở ma cung." "Này, oắt con, vật trên tay ngươi, trông đáng giá nhỉ? Trẻ con cần gì vật đáng giá thế này? Để đấy ta giữ cho." Cầm mảnh vàng bước đi trên phố, Tô Trạch chẳng lạ gì bị đám lưu manh chặn được. Dù rằng có bị đánh ra sao, Tô Trạch cũng kiên quyết không buông mặc cho đầu rơi máu chảy. Tiếc rằng, sức lực không cân, Tô Trạch cuối cùng vẫn để vụt cài áo trong tay. "Trả... trả lại nó cho ta." Dùng sức mạnh ý chí, Tô Trạch nhặt khối đá bên chân, hầm hầm sát khí hệt như ma quỷ đòi mạng tới tấp lao đến đập bọn lưu manh. Dù rằng bọn lưu manh rất mạnh nhưng chúng chỉ là hạng ỷ mạnh hiếp yếu, thấy Tô Trạch như vậy, chúng chẳng mấy chốc đã quắp đuôi chạy mất để lại đồng bọn bị Tô Trạch liên tiếp lấy đá đập đầu. Mãi đến khi người nọ bất động, Tô Trạch cầm lại cài áo, một thân máu me tiếp tục lê bước trên đường dài. "Viễn trong viễn phương, Chiêu trong Chiêu Chương, cài áo là của ta, là Viễn Chiêu cho ta, Viễn Chiêu là của ta, là cài áo cho ta, Viễn Chiêu tặng cho ta, Viễn Chiêu là của ta, Viễn Chiêu là của ta..." Bóng hình bé nhỏ biến mất trong đêm đen, cũng như thi thể của tên lưu manh cũng lặng lẽ biến mất trong bãi tha ma. Cả đời này, Cổ La đến chết cũng không biết, lòng tốt y, lại là căn nguyên cho tội lỗi của một người. Nhiều năm sau gặp lại, Cổ La, sớm đã quên mất mà Tô Trạch, thì đến chết, vẫn mang theo chiếc cài áo năm nào. **Chiêu Chương là ánh sáng, là rõ rệt, Viễn là ở phía xa xôi, nhà họ Trang chọn chữ Viễn vì Cổ La được đưa đến Ma Cung nuôi dưỡng, còn chữ Chiêu là do Thái gia chọn, một phần là đại điện cho độc đinh (truyền thống của Phong quốc, Diên Khánh từng nói đó.) một phần vì Cổ La như ánh sáng soi rọi cho Ma giáo, mặt trời của các tử sĩ ma cung Thái gia.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123
Chương sau