Chương trước
Chương sau
Trong lúc A Chiêu ăn chơi ở Phong Quốc, những người khác sống như thế nào?
1. Bạch Liên Bông vs tím rịm:
"Đông Phương Tường, ngươi gây chuyện đủ chưa?" Cẩn Minh thủ ở hoàng cung rít lên với người đã từng làm đội hữu kiêm thuộc hạ của mình. Có trời mới hiểu hắn giận đến mức nào, bạn thân trở mắt, thuộc hạ muốn cướp 'rể', còn có oắt con trốn đâu không biết.
"Nhiếp Chính vương quá lời. Ngài vô cớ truy bắt người của Đông phương gia trang thần không dám cãi, tùy tiện bắt giam trung thần thần cũng nghe theo, thần có gây ra chuyện gì sao?" Tuy thân mặc áo tù quỳ trên sàn, Đông Phương Tường vẫn rất ung dung. Chỉ cần nhiếp chính vương còn nổi khùng thì tức tin tức của A Chiêu vẫn chưa lộ.
"Ngươi cho là bản vương không dám chém đầu ngươi sao?"
"Ngài muốn chém cứ chém, chỉ là A Chiêu nhận ta làm nghĩa huynh... sẽ khó xử lắm đấy."
**A CHiêu: Ể, ta nhận ngươi làm anh hồi nào???
"Đông Phương Tường, ngươi đừng có rượu mời không uống muốn uống rượu phạt."
"Vương gia, ngài không biết câu thà làm ngọc nát còn hơn ngói lành. ngài bức thần như vậy, thần thật sự là nghĩ không ra."
"Đông phương, ngươi là muốn chơi trạng chết chúa cũng băng hà chứ gì?"
"Vương gia quả là người thông minh. Ngài thả ta ra, ta sẽ không chèn ép tin tức, còn không, chúng ta cứ đồng quy vu tận ở Thương quốc này là được."
"Ngươi cho là ta không có biện pháp khác?"
"Thần không dám. NHiếp Chính vương thông minh anh dũng, chỉ là tiểu hoàng đế ngày ngày e ngại ngài công cao chấn chủ, vả lại, ngài mà rời Thương quốc nói không chừng khi về lại được uống rượu mừng đấy!"
"ĐÔNG! PHƯƠNG! TƯỜNG!!!!"
"Nhiếp chính vương bớt giận kẻo tăng xông chết sớm thì khổ. Đề phong ngài chết bất đắc kì tử, thần vẫn là ngoan ngoãn về ngục nghỉ ngơi trước vậy. À mà cũng phải nói, dạo gần đây Ma Cung có rục rịch gì không ạ?"
"Ngươi còn muốn ở chỗ bản vương thu thập tin tức?"
"Tiện thì hỏi thôi. Ngài không nói ta cũng biết." Đông Phương nhàn nhã phất tay cáo lui. Đãi bôi cho hay chứ dùng đầu gối cũng biết Nhiếp chính vương kiểu gì chả kéo quân đánh Ma Sơn để giữ chân Hựu Trạch. đáng tiếc, oa oa ở chỗ khác an toàn rồi.
____________________________________________________________________
2. Đen Thùi:
"Cơ giáo chủ hữu lễ! Thật không ngờ, ông già này mới đi có mấy tháng mà vật đổi sao dời, Phó giáo chủ đây lại biến thành đại giáo chủ." Một nam nhân râu cá trê khí thế lẫm liệt ngồi ở ghế chủ vị nhướn mày.
"Hựu Trạch không dám, xin Sư gia minh xét." Hựu Trạch mồ hôi như tắm quỳ ở đại sảnh đường. không chỉ có Hựu trạch mà quân tướng ma cung cũng theo thứ tự mà quỳ ở cổng.
"Không dám? Thế ngươi nói Cổ La vì sao lại thoái vị? nó ngồi trên chức này đã mấy năm, ngươi chắc không trông gà hóa quốc nói gì mà áp lực chứ?" Thái sư phụ cười cười. Con trai ngoan của mình không cánh mà bay, ấy là chưa kể đám người này còn không báo cáo cho ông biết. nếu không phải ông tình cờ về thì chắc mùa quýt cũng chưa hay tin.
"Hựu Trạch..."
"Thôi thì nói Cổ La chủ ý đa đoan, thế chuyện Thương Quốc tấn công là như thế nào? Ngươi không phải là nói mình sơ ý chọc nhầm người đấy chứ? Mà không đúng, ta còn nghe được người cấu kết với Nhiếp Chính VƯơng Phong quốc soán vị, bức hiếp Cổ La xuất ngoại, nói không chừng còn là giết người diệt khẩu, nhỉ?"
"Hựu Trạch lấy tính mạng ra thề, Hựu Trạch chưa từng dám có ý nghĩ bất kính với Ma Quân Điện hạ!!!"
"Thế sao? Lão già ta đây trừ lý do này thì không thể nghĩ đến cái khác. Mọi chuyện, vẫn là chờ Cổ La về rồi nói đi."
______________________________________________________
3. Xanh lè:
Ở một đỉnh núi nào đó đại khái là ở giữa Thương Quốc, Miểu Quốc và Ma Cung có một người lưng đeo gùi, tay chống gậy tựa vào gốc cây thở dốc:
"Ma Cung chết tiệt, ngươi rốt cuộc là ở chỗ nào!!!!"
*** Vân Dật tuy thông đường núi nhưng không có nghĩa là biết xem bản đồ. Đấy là chưa nói, Ma Cung, còn không nằm ở trên bản đồ.
_____________________________________________________
PHIÊN BẢN VUI HƠN:
Nhìn Hy tử cùng A CHiêu thậm thụt trên sân khấu, sáu vị nam chủ lông mày giật giật:
Vàng khè: Đạo diễn, Đây không phải phân đoạn của trẫm sao? làm thế nào phân cảnh của đệ đệ trẫm lại nhiều gấp ba trẫm thế hả?
Đạo diễn: cái này... Hy gia là... đầu tư lớn nên... Không, tui chưa nói gì hết, thêm ngay, thêm ngay!!!
Đen xanh trắng tím: Đạo diễn, thế chúng tôi thì sao? khán giả nhớ bọn tui lắm rồi đó!!!
Đạo diễn: he...he...he... (vã mồ hôi hột)
Đỏ chót: Các người ra sân là tốt rồi. Đạo diễn, ông nói thật đi, có phải ta giết nhầm người thân của ông nên ông quyết định không cho ta ra sân đúng không? Chưa kể...
Sáu vị nam chính đồng thanh: Tại sao chúng tôi còn phải ngồi cạnh cái cặp vợ chồng tình chàng ý thiếp này nữa hả?
'Chồng' nhìn qua một chút nhếch mép: "Em yêu, trời nóng, uống ngụm trà chanh giải nhiệt đi, Anh còn mua bánh ngọt em thích này."
"Vợ": Em thấy chúng ta nên ăn hải sản thì hơn, giấm trong nhà nhiều thế cơ mà.
Sáu vị nam chính: Hai người có thể có ý tứ hơn được không hả? Đằng nào cũng không có phân cảnh, hai người đến đây làm cái gì???
"Chồng": Bằng chuyện vợ tôi là biên kịch còn tôi thì là chủ đầu tư, các cậu còn ý kiến gì nữa không? Ấy là chưa nói, giấm của các cậu có lên men được hay không còn phải hỏi tôi, nhỉ? (Nháy mắt) Oa oa nhà chúng tôi đáng yêu như vậy, thiếu gì người theo~
Sáu vị nam chính muốn đập mà đập mà đập không nổi chỉ có thể nhẩn nhịn cười như giết người: Không có, tuyệt đối không có ý kiến.
Rắc! x6
Nữ chính đi lướt qua sân: Có lớn mà không có khôn, may mà mình không lấy bọn họ!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.