Sau khi thay y phục (dĩ nhiên không phải là y thay giúp),ta rốt cuộc cũng có thể tung tẩy chạy chơi trên thuyền. Đồ cổ trang đúng là khó mặc mà. Ai mà nghĩ đến mấy cái tấm nhìn như yếm ấy lại là quần áo chứ. Bất quá, mất gần một giờ chiến đấu, ta cũng có thể vui vẻ mà tận hưởng được rồi.
Tuyết trên thuyền thực ra cũng không nhiều lắm nhưng chỉ để chơi thì vẫn dư sức. Mới đầu ta cũng muốn thử đắp người tuyết nhưng truyện tranh đúng là lừa người mà, người tuyết nào có dễ làm như vậy chứ. Đắp bên này thì vẹo bên kia, càng xoa thì càng méo, cuối cùng, ta trực tiếp chơi trò dễ nhất lại vui nhất: ném tuyết.
"Tiếp chiêu!" mắt thấy Hy tử mặc nhiều chẳng kém gì mình, ta lập tức chọn y làm mục tiêu. Tím rịm giúp ta xong liền đuổi người, căn bản là không có ý chơi chung, nhưng chơi một mình thì làm sao vui được chứ.
"Brr... A chiêu, ngươi không muốn ăn cơm tối đúng không?" Nhận một quả bóng tuyết đập vào người, Hy tử liền nhảy dựng lên. xem ra tuyết rơi vào trong áo hắn rồi.
"Blee, có giỏi thì đuổi ta nào."
Cứ như thế, hai ta liền người ném người chạy vòng quanh thuyền ba ngày trốn trong phòng tuy không đáng nói nhưng ra ngoài vẫn vui hơn. huống hồ trời lạnh chính là thời gian tốt nhất để vận động mà. bất quá, vui quá hóa buồn, sau khi một quả bóng tuyết từ tay ta lướt qua tai hy tử, bay xuyên qua cửa sổ, đập thẳng vào mặt tím rịm vừa định hóng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-cai-gi-cac-nam-chu-truy-ta/1738147/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.