Từ sau bữa tối hôm ấy, số lần ta gặp Tím rịm ngày càng nhiều. sáng đi dạo cũng gặp, ăn cơm cũng gặp, làm việc cũng gặp, mà hắn chẳng hề mở miệng, chỉ im lặng đưa mắt theo ta. một lần có thể nói tình cờ, hai lần có thể nói trùng hợp nhưng 20 lần một ngày? hắn rõ ràng là cố ý.
"Tím đại nhân, ngài có việc gì xin cứ nói thẳng, không cần ngày ngày thăm viếng đâu. ngài cứ thế này, năng xuất của mọi người cũng sẽ giảm đấy."
Sau lần thứ N nhìn thấy tím rịm đột ngột xuất hiện sau lưng ta, sức kiên nhẫn của ta cũng chạm đến giới hạn. hắn không ngại nhân viên của mình trong thương hết sao. từ sáng hôm qua tới trưa hôm nay, đã có hơn 10 người đập đầu vào cột, 14 người đánh rơi đồ, còn có hai người ngã khỏi thuyền, không kể đến những tổn thất nhỏ nhỏ như vỡ chén bát hay gì gì đó. Ngôn Tình Hay
"Ta tưởng ngươi không muốn làm việc."
gì? ngươi theo dõi ta hết 2 ngày chỉ để nói một câu này??? tím rịm à, ngươi rảnh quá rồi sao? mà nói đi nói lại, ta chỉ nhớ tím rịm làm thương nhân, không biết hắn là chủ gia tộc hay đại thiếu gia nữa. chắc chừng trong nhà vẫn còn trưởng bối, nếu không hắn sao có thể rảnh rỗi thế được.
"Ta không thích làm việc, nhưng ta không ngại giúp mọi người một tay."
câu này chỉ có vài phần đúng mà thôi. ta quả thật không ngại làm việc cho người khác, càng không ngại giúp đỡ nhưng ta không hề muốn làm việc cho ngươi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-cai-gi-cac-nam-chu-truy-ta/1738138/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.