Nghĩ liền làm, ta lập tức liệt kê những thứ cần thiết để truyền vị. Cũng may, Thái Cổ La chỉ mới nhậm chức có một
tuần, mọi thứ còn đó, rất tiện bàn giao. Lục lọi trong kí ức của thân chủ, ta càng ngày càng cảm thấy hắn đáng thương. Ngoại trừ mặc đẹp ngồi trên ngai chờ bị mắng bị đánh, hắn quả thật cái gì cũng không có. Quyền lực nằm trong tay phó giáo chủ, binh lực nằm trong tay gấu đen, tài lực cũng trong tay sư mẫu, còn y, được cái xú danh này. Bất quá ta cùng y có một điểm chung, đó là tinh thần lạc quan vô tận, dù sống trong địa ngục vẫn tự có thể thôi miên xem nó là thiên đường. Công bằng mà nói, ta không ngại làm vua bù nhìn. Dù gì trạch nam như ta chỉ cần một cái máy tính, một túi bánh mì là sống được rồi (mì ly ngon hơn nhưng cần đun nước). Nhưng nghĩ đến chuyện trên cổ ta gác hai thanh kiếm, trước ngực ta là một thanh đao, sau lưng ta mây mù cổ độc, còn có tiểu đệ dệ đáng thương cũng khó thoát cảnh hiểm nghèo, ta vẫn là nên chạy mà thôi.
“Ột ột ột” đói quá, cái bụng của ta không ngừng khởi nghĩa. Thảo nào mà tay chân ta không có lực. Lũ vượn người
kia, các người có biết đói cũng có thể chết không hả? Các người cho người bệnh uống cháo loãng, có biết là sẽ khiến thân thể thiếu chất không hả? Nếu ta không lầm, cái thây này cũng chỉ mới mười mấy tuổi, uống cháo loãng sao chịu nổi chứ. Ôm theo cái buổi rỗng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-cai-gi-cac-nam-chu-truy-ta/1738104/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.