Edit: Zịt cac cac cac
Dụ Vãn như mất đi trọng lực, lảo đảo sang bên cạnh, đụng vào khung cửa.
Đôi môi cậu run rẩy, bàn tay run rẩy chỉ vào Quý Sơ Đồng vẫn đang ngậm bàn chải đánh răng trong miệng rồi lại chỉ sang Dụ Noãn đang ở trên giường.
Ba ngày sau là buổi thi đầu tiên sau kỳ huấn luyện.
Không dễ dàng gì bên trại huấn luyện mới cho đám học viên nghỉ nửa ngày, cậu nghĩ đã một thời gian rồi chưa gặp Dụ Noãn nên không báo với cô trước, định về nhà lúc sáng sớm để cho cô một niềm vui bất ngờ.
Thế nhưng tình hình bây giờ lại là cậu tự cho mình một nỗi sợ bất ngờ.
Cuối cùng Dụ Noãn cũng lấy lại tinh thần từ trong sự kinh ngạc, cô từ từ cúi đầu, nhìn đồ ngủ nhăn nhúm trên người mình, lại âm thầm kéo chăn lên chùm lên đầu.
Cô không biết cái gì hết.
Mà Quý Sơ Đồng lại bình tĩnh lạ thường, giả vờ như không nhìn thấy ánh mắt phẫn nộ của Dụ Vãn, ung dung trở lại phòng tắm, thong thả súc miệng.
Vẻ mặt Dụ Vãn tức giận muốn chết, giống như cô vợ nhỏ chịu muôn vàn uất ức, xoay người bỏ chạy.
Mà hậu quả trực tiếp của trận “kinh hãi” này chính là 30 phút sau Thái thượng hoàng nhà họ Dụ gọi điện tới.
Gọi tới lúc này, không cần dùng não nghĩ cũng có thể đoán được là vì chuyện gì.
Dụ Noãn chỉ cảm thấy mạng nhỏ khó giữ.
Bố cô là giáo sư đại học, tư tưởng rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-cach-vach-muon-an-chuc/3369888/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.