“Tác phẩm mới của tác giả truyện tranh Noãn Dương sao chép liên hoàn hai mươi mấy chi tiết của người mới vô danh, đúng là hiếm thấy trên đời.”
“Nghĩ lại thì cô ta còn chưa bán tác quyền của mấy tác phẩm, không biết là mấy bộ đó có sạch sẽ hay không nữa, cầu bới sâu. [Mỉm cười]”
“Con chó sao chép cút khỏi giới truyện tranh!”
“Sao chép hai mươi mấy chi tiết thì cũng lợi hại đấy, nếu đến thế này mà còn muốn tẩy trắng, chỉ có thể nói hai người này là chị em song sinh:)”
“Coi như lúc trước mắt tôi mù mới đi thích một con chó sao chép, hôm nay bắt đầu thoát fans quay lại giẫm. [Tạm biệt]”
…
Dụ Noãn vừa về tới nhà đã thấy trang chủ sôi trào, không chỉ phần bình luận gần như nổ tung, mà cô cũng liên tiếp nhận được tin nhắn nhục mạ.
Bình thường thì chỉ cần người bị tố sao chép vẫn chưa đứng ra giải thích thì cho dù bị người qua đường chính nghĩa mắng chửi, chí ít vẫn sẽ có một số ít fan cứng đứng ra bảo vệ.
Nhưng mà bây giờ, những bình luận có nhiều lượt thích nhất đều là đang bôi nhọ và mắng cô, tìm kiếm dựa theo độ hot thì có thể thấy những bình luận trên top không hề có một cái nào nói giúp cô. Tìm kiếm dựa theo thời gian, vẫn luôn có những bình luận mới nói sẽ tin tưởng cô nhưng đã nhanh chóng bị những bình luận bôi nhọ cô đẩy xuống.
Dường như những bình luận bôi nhọ này đều có tổ chức và được kiểm soát trên weibo của cô.
“Noãn Noãn, em xem weibo chưa?”
Hà Thanh Thanh ở bên đầu bên kia đang rất hoảng loạn, chuyện này không phải là không có cách nào giải quyết, cô ấy chỉ lo lắng đến tâm trạng của Dụ Noãn mà thôi, sợ cô nghĩ quẩn: “Trước hết em đừng lên mạng, bây giờ chị sẽ đến nhà em ngay, chúng ta cùng nhau nghĩ cách, em đừng sốt ruột…”
Chính cô ấy cũng sốt ruột đến vô cùng, lời an ủi này không hề có chút sức thuyết phục nào.
Ngược lại thì Dụ Noãn bình tĩnh một cách bất ngờ: “Không cần lo lắng, em không sao, chuyện này chẳng mấy chốc sẽ được giải quyết thôi.”
Hà Thanh Thanh vẫn không yên lòng: “Noãn Noãn, bây giờ trên mạng mắng dữ lắm, trước khi chúng ta có được chứng cứ chứng minh em không sao chép, chúng ta đừng vội lên tiếng.”
Dụ Noãn đáp: “Chị gửi tác phẩm của tác giả kia cho em xem thử, để em làm một bảng màu phản bác.”
“Nhưng mà cô ta đăng sớm hơn em, hơn nữa những chi tiết sao chép của em và cô ta…”
Hà Thanh Thanh có hơi không chắc chắn, nghĩ đến chuyện này vẫn rất tức tối: “Chắc chắn ả ta đã nhặt được USB của em, không chừng ả còn học ngành tiếng Pháp rồi dịch hết tên tệp của em ra! Đăng lên trước rồi tố ngược lại em sao chép!”
“Ả không phải học tiếng Pháp đâu.”
Dụ Noãn bỗng thốt ra một câu như vậy, làm Hà Thanh Thanh như rơi vào trong sương mù: “Cái gì cơ?”
Dụ Noãn không giải thích gì thêm, lúc nhìn thấy bảng màu so sánh và phân tích chi tiết kia ở trên mạng, cô đã biết kẻ chủ mưu phía sau của chuyện này. Người nhặt được USB chính là Khúc Thủy Bích, cũng chỉ có Khúc Thủy Bích mới “thảnh thơi” như vậy, tốn hơi tốn sức lần lượt dịch từng tên tệp để hại cô.
Cô suy nghĩ một lát rồi hỏi: “Có phải một tuần sau Ánh dương gần kề định tổ chức buổi tác giả ký tặng không chị?”
“Đúng đó…”
“Có thể tạo giúp em một cái thẻ nhân viên không ạ?” Dụ Noãn bỗng nhiên thành khẩn yêu cầu: “Tuy là đột ngột như vậy sẽ làm cho chị khó xử, nhưng mà em…”
“Không thành vấn đề!”
Dụ Noãn vốn định nói cô làm như vậy mới có thể gặp Khúc Thủy Bích, nhưng còn chưa nói hết thì Hà Thanh Thanh đã đồng ý.
“Hôm đó sẽ có rất nhiều người, chị giúp em chuẩn bị hai tấm thẻ, em đi cùng bạn trai em đi, không thì chị không yên tâm.”
“Cảm ơn chị.”
Dụ Noãn chân thành nói lời cảm ơn, không chỉ là vì cô ấy đã giúp cô tạo thẻ nhân viên, hơn nữa là ngay từ đầu cô ấy đã lựa chọn tin tưởng cô.
Vừa mới cúp điện thoại, chuông cửa đã vang lên.
Dụ Noãn vừa mới mở cửa đã nhìn thấy Quý Sơ Đồng thở hồng hộc đứng ngoài cửa, trong tay còn cầm điện thoại.
Thấy cô không sao, trái tim đang lo lắng của Quý Sơ Đồng dần dần bình tĩnh lại, anh tiến tới ôm lấy cô, vừa thở hổn hển vừa vui mừng nói: “May quá, may quá…”
Lúc nhìn thấy tin tức của Noãn Dương bùng nổ trên mạng ở ngoài đường, Quý Sơ Đồng lập tức gọi điện thoại cho Dụ Noãn ngay, nhưng số máy cô cứ báo là đang bận.
Lần đầu tiên anh hoảng sợ tới vậy, những lời chửi rủa ở trên mạng kia rất kinh khủng, như thể chuyện anh gặp hai năm trước, bây giờ lại đang tái diễn ở trên người Dụ Noãn vậy.
Dụ Noãn bị Quý Sơ Đồng ôm chặt thì hơi sững sờ, cô nhẹ nhàng vỗ lưng của Quý Sơ Đồng, nhẹ giọng nói: “Em không sao.”
Quý Sơ Đồng lùi lại một bước: “Có phải là cái người nhặt được USB của em làm không?”
Dụ Noãn gật đầu: “Là Khúc Thủy Bích.”
Nghe thấy ba chữ Khúc Thủy Bích, mắt Quý Sơ Đồng lạnh hẳn đi.
Thấy anh định đi tìm đối phương rồi tẩn cho một trận, Dụ Noãn vội vàng nắm lấy cánh tay anh, trấn an nói: “Không sao, em có thể giải quyết được, chỉ cần làm xong bảng màu là sẽ không còn chuyện gì nữa đâu.”
Đôi lúc vì trí tưởng tượng quá phong phú mà nhiều tình tiết phía sau đến cả bản thân cô cũng không làm sao vẽ cho trọn được, nên dứt khoát vứt bỏ đống tưởng tượng phong phú kia, đống tình tiết trước đó sẽ trở thành phế thải.
Hơn nữa cô có chứng ám ảnh cưỡng chế, cho dù là bản thảo bỏ đi thì cũng phải tạo ra một file riêng với bản thảo gốc, trông không khác gì với bản thảo muốn đăng tải cả.
Bản thảo lưu riêng và bản thảo bỏ đi lẫn lộn trong USB, khả năng rất lớn file mà Khúc Thủy Bích đăng tải là của bản thảo bỏ đi.
Chỉ cần cô liệt kê các chi tiết trong mấy phần bản thảo bỏ đi và những chi tiết sao chép ra rồi tung phần bản thảo bỏ đi lên trên mạng, đến lúc đó ai mới là tác giả, nhìn là biết ngay.
Nhưng như vậy vẫn chưa đủ.
Chứng cứ không đủ mạnh mẽ, cũng không đủ ác với kẻ đã vu khống cô.
Dụ Noãn ngẩng đầu nhìn Quý Sơ Đồng: “Một tuần sau có một buổi tác giả ký tặng, em muốn đi gặp Khúc Thủy Bích một lần.”
Quý Sơ Đồng gật đầu: “Anh đi với em.”
Anh dừng lại một chút rồi hỏi: “Em biết Khúc Thủy Bích và Đới Thiên yêu nhau lúc nào không?”
Dụ Noãn sững sờ, không hiểu anh hỏi như vậy là có ý gì.
Quý Sơ Đồng giải thích: “Chuyện hôm nay rất giống chuyện hai năm trước của anh.”
Chuyện này… Dụ Noãn vỡ lẽ, lại cảm thấy rất khó tin.
Tác phẩm của cô và Quý Sơ Đồng đều bị ăn cắp ý tưởng, còn bị người ăn cắp tố ngược lại, ngôn luận trên mạng nghiêng về một phía, phương pháp quen thuộc này… dường như là thủ đoạn của cùng một người.
Không, đây chính là từ thủ đoạn của cùng một người.
Dụ Noãn tìm kiếm keyword liên quan vấn đề yêu đương trên Weibo của Khúc Thủy Bích, lúc nhìn thấy bài Weibo khoe tình cảm ba năm trước, hai người Dụ Noãn và Quý Sơ Đồng đều chắc chắn với suy đoán của mình—— chuyện Quý Sơ Đồng bị vu oan sao chép hai năm trước, chính là do một tay Khúc Thủy Bích và Đới Thiên tạo nên!
Dụ Noãn nhìn về phía Quý Sơ Đồng, trong mắt chứa sự lo lắng.
Quý Sơ Đồng cười lắc đầu, tỏ ý không sao.
Anh liếc nhìn bài Weibo khoe tình cảm ba năm trước của Khúc Thủy Bích, nhếch khóe miệng, nghiền ngẫm nói: “Nếu đối phương dùng cùng một phương pháp hãm hại chúng ta hai lần, vậy chúng ta cũng sẽ học theo chiêu binh bất yếm trá này.”
(*Dùng mọi thủ đoạn để chiến thắng trong một cuộc chiến dù không vẻ vang gì)
Dụ Noãn gật đầu thật mạnh: “Đến lúc đó mang theo mấy cái bút ghi âm, em không tin là không tóm được câu sơ hở nào!”
Quý Sơ Đồng bật cười: “Mấy ngày nay chăm sóc thân thể cho khoẻ, chỉ sợ tới lúc đó cô ta mà tung chưởng thì em không đánh thắng nổi.”
Dụ Noãn đầy tự tin: “Có anh ở đây, em sợ gì!”
“Anh không đánh phụ nữ.”
“… Ồ.”
Thấy Dụ Noãn lập tức nhụt chí, Quý Sơ Đồng không nhịn được mà xoa xoa đầu của cô: “Yên tâm, cho dù anh không đánh phụ nữ, nhưng cũng tuyệt đối sẽ không để cho người phụ nữ của anh bị đánh.”
Dụ Noãn: (*/▽)
Làm bảng màu phản bác là một chuyện rất phí sức, chỉ có một tuần, ngoài ra còn phải thêm vào bốn phần bản thảo bỏ đi, lượng công việc càng nặng hơn.
Dụ Noãn đoán không sai, bản thảo mà Khúc Thủy Bích dùng không phải là bản thảo chính thức định đăng tải, mà là một phần bản thảo đã bị cô bỏ đi.
Cô đã xem qua tác phẩm của họa sĩ vô danh kia, phong cách không giống Khúc Thủy Bích, còn hơi non nớt, xem ra là người mới.
Mà họa sĩ non tay kia là người đã ký với Ánh dương gần kề đầu năm ngoái, status trên weibo trông có vẻ là học sinh, có thể loại trừ khả năng là Khúc Thuỷ Bích tự mình xông lên mặt trận.
Từ khi ký hợp đồng, tác phẩm đang đăng của họa sĩ này đều là đề tài khoa học viễn tưởng ít hot.
Một tháng trước đột nhiên lại từ bỏ phong cách mà mình am hiểu, đăng đề tài hiện đại huyền huyễn trái ngược hoàn toàn, hơn nữa còn duy trì tốc độ ra chương mới thần tốc, đăng bản sao chép lên trước khi Dụ Noãn đăng tải phần sau của <Họa Viên>.
Bởi vì không nổi tiếng nên lúc đầu cũng không có bấy nhiêu người phát hiện ra, mãi cho đến khi họa sĩ kia tự đăng bảng màu lên Weibo.
Lời lẽ trong đó, từng câu từng câu đều treo câu mình chỉ là một họa sĩ không tên tuổi không nổi tiếng bên miệng, ám chỉ đại thần ỷ vào fans nhiều mà dám sao chép trắng trợn, cho dù bị phát hiện thì đến cuối cùng người bị công kích vẫn là một họa sĩ vô danh không có fans là cô ta.
Những lời lẽ vô cùng đáng thương này dĩ nhiên đã khơi gợi sự phẫn nộ của người qua đường chính nghĩa, lên tiếng bất bình vì cô ta, chạy qua Weibo Noãn Dương để mắng Noãn Dương.
Dụ Noãn bình tĩnh quan sát trận công kích vào mình như thể trò hề này.
Cô đã gặp phải tình huống này nhiều rồi, năm đó vừa ra mắt đã cực kỳ hot, khiến cho vô số người trong nghề ghen tị, liên tục bôi nhọ cô, những lời mắng chửi bây giờ so với năm ấy cũng chỉ nhàn nhàn vậy thôi.
Cô tập trung làm bảng màu phản bác, không quan tâm tới những lời nói trên mạng.
Nhưng Quý Sơ Đồng không thể nhìn nổi nữa. Bây giờ Dụ Noãn đang trong thời kỳ không tiện, không nên phát ngôn bất kỳ điều gì ở trên mạng, nhưng anh thì có thể.
Anh đã trải qua một lần, loại chuyện này không phải cứ mình không quan tâm không để ý tới là sẽ không sao, ngược lại sẽ vì ngôn luận nghiêng về một phía mà làm giảm thiện cảm của người qua đường, kéo thêm nhiều người qua đường không liên quan mù quáng hùa theo.
Đến lúc đó đối phương không cần mời thêm thủy quân gì gì đó để bôi nhọ Dụ Noãn, những cư dân mạng hùa theo này chính là những người bôi nhọ miễn phí.
Giống như bây giờ vậy, tìm kiếm bình luận theo độ hot dưới weibo của Noãn Dương hoàn toàn không nhìn thấy bình luận của fans, tất cả đều là một số thủy quân chuyên nghiệp và cả anti fan.
Bây giờ không những cô phải nhanh chóng đưa ra chứng cứ đanh thép rằng mình đã bị vu oan, còn cần những lời bình luận ủng hộ.
Đương nhiên chỉ lời của một mình anh thôi thì không đủ, chuyện này phải tìm những người chuyên nghiệp.
Nhìn thấy Dụ Noãn vẫn còn đang hết sức chuyên chú làm bảng màu phản bác trước bàn máy tính, Quý Sơ Đồng rón rén rời khỏi phòng.
Vừa mới lấy điện thoại ra, còn chưa kịp mở màn hình chính thì trên màn hình đã nhảy ra thông báo cuộc gọi tới của Cố Khúc.
Quý Sơ Đồng nhíu mày, xem ra có người có cùng suy nghĩ với anh.
Quả nhiên, vừa mở miệng Cố Khúc đã nói ngay mục đích mà mình gọi tới, muốn tìm thủy quân đảo hướng ngôn luận đang nghiêng về một phía bôi nhọ Noãn Dương.
“Người trong cuộc còn chưa nói câu nào, bọn họ đã bắt đầu bôi nhọ đủ kiểu, thậm chí còn bôi nhọ cả cuộc sống ngoài đời, chuyện này rõ ràng là bọn bôi nhọ có hệ thống.”
Giọng điệu của Cố Khúc có hơi tức tối, trầm giọng nói: “Chuyện này thật sự giống y đúc chuyện của cậu năm đó! Không thể nhẫn nhịn được!”
Quý Sơ Đồng nghiêng người dựa vào tường, lười biếng mà trả lời: “Đúng đó, không thể nhẫn nhịn nữa.”
Nghe được ý khác trong lời anh, Cố Khúc sững sờ: “Cậu…”
Quý Sơ Đồng đáp lại một cách mờ áp: “Cho ông ta đường sống ông ta không đi, cứ cứng cổ đối đầu với tôi, tôi mà nhịn nữa thì tôi chính là ninja rùa.”
Dứt lời, anh như thể bị mình chọc cười, bật cười một tiếng trầm thấp.
Bên trong cặp mắt hoa đào lại thoáng qua chút sắc bén.
“Nếu đã vậy, vậy thì thừa dịp này, tính toán rõ ràng luôn món nợ của hai năm trước đi.”
*Tác giả có lời muốn nói: Anh trai Ngô Đồng sắp ra tay rồi (tỏ vẻ đẹp trai đây mà)
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]