Edit: Coco
“Chị ơi, anh ta là hàng xóm của chị thật à?”
Trên đường về, Dụ Vãn đã hỏi câu này lần thứ hai mươi.
Dụ Noãn dở khóc dở cười, nhưng vẫn khẽ đáp lại thay cho lời khẳng định.
Quý Sơ Đồng vừa lái xe, vừa cười nói: “Về đến nhà có cần anh cho em xem giấy chứng nhận bất động sản không?”
Anh chỉ nói đùa thôi, ai ngờ Dụ Vãn lại trả lời như thật: “Được đấy.”
“Tiểu Vãn.”
Dụ Noãn khẽ gọi tên cậu để nhắc nhở, sau đó nhìn sang Quý Sơ Đồng ngồi bên cạnh, nhỏ giọng xin lỗi: “Tôi xin lỗi, em trai tôi không hiểu chuyện, anh đừng để ý nhé.”
“Không sao đâu.” Quý Sơ Đồng đáp lại một cách thong thả, giọng điệu anh không hề không vui mà ngược lại còn có vẻ rất sung sướng: “Anh và cậu ấy chỉ đang đùa thôi, phải không Dụ Vãn?”
Ai thèm đùa với anh chứ…
Dụ Vãn chửi thầm trong lòng, nhưng ngại có chị mình ở đây nên cậu không thể không hùa theo: “Đúng vậy, em chỉ đang đùa với Quý Sơ Đồng thôi.”
Không ngờ đúng lúc này Dụ Noãn lại lên tiếng nhắc nhở cậu: “Tiểu Vãn, Quý Sơ Đồng lớn hơn em, em nên gọi người ta bằng anh.”
“Em…”
“Dụ Noãn, em không cần khách sáo như thế đâu.”
Dụ Vãn còn chưa kịp phản kháng thì Quý Sơ Đồng đã lên tiếng chen ngang trước, anh liếc nhìn Dụ Vãn qua kính chiếu hậu, cười tủm tỉm nói: “Dụ Vãn muốn gọi như thế nào thì gọi, đừng khách sáo.”
Người một nhà thì cần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-cach-vach-muon-an-chuc/3369860/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.