Hai người cùng về tới tầng 13, Dụ Noãn đi ở phía trước, Quý Sơ Đồng theo sau. Theo nhịp bước của cô, từ đầu đến cuối vẫn duy trì khoảng cách ba bước.
Nhìn thấy cô gái nhỏ cúi đầu chuyên chú đi đường, con thỏ hoạt hình treo trên khoá kéo sau cái balo nhỏ lắc lư qua trái qua phải theo động tác của cô. Cứ giống như một chiếc lông chim lắc lư qua trái qua phải ở trong lòng anh, lắc đến nỗi khiến tim anh ngứa ngáy.
Ma xui quỷ khiến, Quý Sơ Đồng đột nhiên gọi cô: “Dụ Noãn.”
Dụ Noãn dừng bước, xoay người nhìn về phía anh, con thỏ nhỏ trên balo cũng theo động tác của cô mà lắc lư về phía sau cô.
“Chuyện gì thế?”
Giọng nói mềm mại giống như kẹo bông, làm cho trái tim của Quý Sơ Đồng cũng trở nên ngọt ngào.
Nhưng mà…
Chuyện gì?
Dường như anh chẳng có chuyện gì cả, chỉ đơn thuần là muốn gọi cô, đầu óc nóng lên liền kêu ra.
Quý Sơ Đồng gãi gãi đầu, linh quang trong đầu chợt lóe lên, lập tức tìm một cái cớ: “Anh muốn nhờ em dạy anh làm cơm thịt gác bếp.”
Dụ Noãn hơi sửng sốt, không trả lời ngay.
Quý Sơ Đồng lại giải thích: “Mẹ anh cũng rất thích ăn món này, mấy ngày nữa anh định về nhà, muốn làm cho bà ấy ăn.”
Câu mấy ngày nữa định về nhà là thật, nhưng mẹ anh thích ăn cơm thịt gác bếp… Cũng không thể coi như là nói dối. Mẹ anh không kén ăn, cái gì bà cũng thích ăn.
Quý Sơ Đồng âm thầm biện bạch cho chính mình trong lòng, xóa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-cach-vach-muon-an-chuc/215636/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.