"Ừ! Ở đây có nhiều chó mèo lắm, tớ thậm chí còn không nhớ hết tên của chúng nữa." Lâm Hề Trì tìm một góc nhỏ không có người, hào hứng kể cho anh nghe, "Hôm nọ trưởng trạm nói với tớ con chó gọi là Rắm Rắm, tớ nghe cái là nhớ nó liền."
Suy nghĩ một hồi, Lâm Hề Trì lại nói: "Vậy nên mỗi khi nhớ cậu, tớ đều đi chơi với nó."
"..."
Hứa Phóng sững lại, tựa như là tức bật cười vì tức, "Vậy thì cám ơn nó giùm tớ."
"Cám ơn thế nào? Tớ chuyển lời giúp cậu."
"Cảm ơn nó đã chăm sóc con chó nhà tớ."
Lâm Hề Trì: "..."
Hứa Phóng phản kích được một vố nên tâm trạng đột nhiên tốt lạ thường. Anh dùng đầu lưỡi liếm khóe miệng, nhỏ giọng hỏi: "Mấy lâu nay, ngày nào cậu cũng tới trạm cứu hộ à? Công việc ở đó thế nào?"
Nhắc đến chuyện này, Lâm Hề Trì lập tức mở tin nhắn ra, kể lại cho anh nghe tất cả những chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian này, mặc dù cô đã nhắn trên WeChat.
Một lúc lâu sau, Lâm Hề Trì đột nhiên nhớ tới cái gì đó liền gọi anh: "Rắm Rắm."
"Ừm?"
Lâm Hề Trì mím môi, giọng điệu có chút bất an lẫn thất vọng: "Cậu có thể gọi cho tớ bao lâu? Có phải 10 phút là phải tắt máy rồi không?"
"10 phút?" Hứa Phóng cười nhẹ, giọng điệu pha chút đùa giỡn, "Cậu tưởng tớ đang ngồi tù à?
Nhất thời, Lâm Hề Trì chưa kịp hiểu ý anh:" Hả? "
Hứa Phóng uể oải đáp:" Hôm nay tớ được nghỉ. "
Xung quanh anh vô cùng ồn ào,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-bo-yeu-tham/1172945/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.